Chiến thắng!
Sau khi chiến thắng  hiển thị  trang trò chơi điện thoại, Kiều Niên tắt máy và đang định gọi đồ uống thì thấy phục vụ   đối diện.
Một thoáng kinh ngạc thoáng qua trong mắt Kiều Niên. Vừa định gọi phục vụ đưa thực đơn, cô như nghĩ  điều gì đó và  chằm chằm    đối diện  chớp mắt.
Người đàn ông trông  ngoài ba mươi. Tóc  chải gọn gàng  , khuôn mặt trông  bình thường. Hoàn   hợp với đôi mắt kỳ lạ của .
Dáng   cao thẳng, toát  khí chất quý tộc. Hoàn   thể bỏ qua bộ quần áo phục vụ đang mặc.
Kiều Niên khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng   đôi mắt .
Đôi mắt  nheo , như trăng tròn, tràn đầy vẻ quan tâm.
Đồng tử Kiều Niên bất giác giãn . Tuy    đổi diện mạo, nhưng khi   mắt , cô vẫn nhận   đàn ông  đối diện chính là đại sư  của .
Kiều Niên  khỏi mỉm , vui vẻ gọi.
- Đại sư !
Cô  ngờ Đại sư   trở nên như .
 mà, miễn là Đại sư  còn sống thì  !
Kiều Niên nắm lấy tay Đại sư , mở miệng. Cô   nhiều điều   với Đại sư , nhưng    bắt đầu từ .
- Em vẫn như xưa, chẳng  đổi gì cả. - Trường Phong rụt tay  , vỗ nhẹ đầu Kiều Niên, giọng điệu đầy quan tâm.
Lòng phấn khích của Kiều Niên dần dần bình tĩnh . Cô  chằm chằm  Trường Phong  chớp mắt, lo lắng .
- Đại sư ,    thành  thế ? Mấy năm nay    ? Bọn em tìm  hoài!
Cuối cùng, mắt Kiều Niên  khỏi đỏ lên. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y trái Trường Phong, cảm nhận  ấm từ bàn tay . Lúc  cô mới nhận  tất cả những điều    là mơ. Cô thực sự  gặp Đại sư !
Năm đó, khi cô mười sáu tuổi, Đại sư   rời xa họ. Sau đó, họ  còn  tin tức gì về  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1227-dai-su-huynh.html.]
Kiều Niên  ở bên Đại sư  và Tần Xuyên từ nhỏ. Cô   hạnh phúc  Linh Sơn.
Kỷ niệm  tuổi mười tám đặc biệt quan trọng với Kiều Niên. Cô cũng  coi trọng mối quan hệ với ông nội và sư .
Sau đó, cô và Tần Xuyên  tìm Đại sư  để chơi, nhưng khi đến địa chỉ mà Đại sư    thì mới phát hiện tòa nhà đó trống .
Đại sư  cứ thế biến mất.
Tần Xuyên dùng hết sức lực nhưng vẫn  tìm thấy Đại sư . Ai cũng nghĩ rằng   chết.
Nếu năm ngoái cô  nhận  tín vật của Đại sư ,   nhờ cô chữa bệnh cho Cố Châu,  lẽ cô  nghĩ rằng Đại sư   còn sống nữa. Thật sự   lâu  cô  gặp .
Đối với cô, Đại sư  cũng quan trọng như  ruột !
Dù  trở về nhà họ Lục,  bốn   em, nhưng họ vẫn  thể  thế  Đại sư  trong lòng cô.
Trường Phong  Kiều Niên  mặt, ánh mắt càng thêm dịu dàng. Sau ngần  năm, cô bé năm  giờ  trở thành một thiếu nữ mảnh mai. Thấy Kiều Niên sắp ,  đưa tay gãi mũi Kiều Niên, dịu dàng .
- Tiểu thư, em bao nhiêu tuổi ? Sao còn  nữa?
Nước mắt Kiều Niên trào , nhưng  thấy lời Trường Phong , cô chợt nhớ  chuyện hồi nhỏ.
Hồi nhỏ, Đại sư  thường  gãi mũi cho cô.
Kiều Niên cầm khăn giấy lau nước mắt. Cô bĩu môi, buồn bã .
- Đại sư ,  bao nhiêu năm  mà  vẫn  đến thăm em!
Trường Phong  Kiều Niên  , cảm thấy  khó chịu. Anh xoa đầu Kiều Niên.
- Đều là  của Đại sư  vì   chăm sóc  cho em. Tiểu sư   chịu khổ .
Cuối cùng Kiều Niên cũng nín , nhưng nước mắt  trào .
Thấy , Trường Phong cầm khăn giấy lau nước mắt cho Kiều Niên, dịu dàng .
- Em  lớn , lấy chồng ,   của mấy đứa nhỏ ,  vẫn còn  nhè như hồi nhỏ ?