Ông thích Tiểu Bảo. Ông cũng thích ở bên Tiểu Bảo, thích Tiểu Bảo gọi là "Bố".
Lúc nào ông cũng căng thẳng. Chỉ khi ở bên Tiểu Bảo, ông mới cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Tuy nhiên, ông rõ là bố ruột của Tiểu Bảo.
Cuối cùng, một việc trở đúng quỹ đạo.
Ông Trần Tiểu Bảo mặt, nhẹ nhàng .
- Tiểu Bảo, thật là bác của con, bố của con.
Tiểu Bảo gật đầu, nghiêm túc .
- Con , nhưng con coi bố là bố. Con bố nuôi dưỡng!
Khi ông Trần thấy giọng non nớt của Tiểu Bảo, trong lòng ông tràn ngập sự ơn.
- Tiểu Bảo, nhưng về mặt sinh học, thực sự là bác của con.
Khi Tiểu Bảo thấy lời ông Trần , ánh mắt tối sầm . Cậu khẽ lẩm bẩm.
- Bố ơi, con hiểu . Xét về mặt sinh học, Cố Châu là bố con, còn bố là bác của con, đúng ?
Ông Trần gật đầu.
- Tiểu Bảo cứ nghĩ bố là bố con! - Tiểu Bảo bĩu môi bướng bỉnh.
Nghe Tiểu Bảo , ông Trần đặt tay lên vai .
- Giờ con tập quen với việc bố là bác của con . Con đổi cách chuyện !
Đôi mắt xinh của Tiểu Bảo tràn ngập vẻ bối rối. Mắt bé lập tức đỏ hoe, lo lắng hỏi.
- Bố ơi, bố Tiểu Bảo nữa ? Tiểu Bảo sẽ ngoan ngoãn. Tiểu Bảo sẽ bao giờ gì khiến bố buồn nữa. Bố ơi, đừng bỏ Tiểu Bảo nhé?
Ông Trần kịp gì, Tiểu Bảo ôm lấy cổ ông, buồn bã .
- Tiểu Bảo bố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1257-con-chi-muon-co-bo.html.]
Lòng ông Trần dịu . Ông mím môi, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Bảo.
- Tiểu Bảo, đừng kích động nữa. Để bố hết .
- Con , con . Con sẽ gọi bố là bác. Con sẽ đổi lời! - Tiểu Bảo bướng bỉnh ôm lấy cổ ông Trần.
Ông Trần từ từ nhắm mắt , khẽ thở dài. Ông bế Tiểu Bảo đến ghế sofa xuống. Ông buông tay Tiểu Bảo đang quấn quanh cổ , nghiêm túc .
- Tiểu Bảo, sẽ bỏ rơi con. Ta chỉ con gọi là bác!
- Tại ? Tại con thể hai bố? Bố là bố của con, còn Cố Châu là bố thứ hai của con. Như chẳng hơn ? - Tiểu Bảo nhíu mày, đôi mắt đỏ hoe hỏi.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Tiểu Bảo, ông Trần cũng buồn, nhưng một việc ông cho Tiểu Bảo hiểu. Ông nhẹ nhàng .
- Tiểu Bảo, .
Tiểu Bảo cúi đầu, nắm chặt tay, lẩm bẩm.
- Vì lý do đặc biệt, con chỉ thể theo thôi. Cho nên con mới nghĩ là đối xử nhất với con. hãy nghĩ theo một góc độ khác. Nếu con lớn lên bên cạnh bố con, bố con nhất định sẽ cưng chiều và yêu thương con như . Bố con sẽ cho con sống vui vẻ mỗi ngày. Chỉ là bố con cơ hội thể hiện tình thương của cha dành cho con thôi. - Ông Trần cố gắng giải thích cho Tiểu Bảo bằng những từ ngữ mà Tiểu Bảo thể hiểu .
Tiểu Bảo ngước ông Trần và lắc đầu.
- Bố ơi, bố sai .
Nghe Tiểu Bảo , ông Trần sững sờ.
- Dù vì lý do gì nữa, Tiểu Bảo cũng bố nuôi dưỡng và bố cưng chiều. Sao bố cứ bắt con gọi bố là bác? - Tiểu Bảo cau mày, bĩu môi.
- Con xem tivi . Nghe gia đình nhận con nuôi. Gia đình nào nhận con nuôi cũng sẽ để đứa trẻ đó gọi là bố, là !
Ông Trần im lặng.
Nghe lý đấy.
- Rõ ràng bố là bố của con. Dù bố Cố Châu là em trai bố, bố vẫn là bố của con. Bố nuôi con lớn khôn, nên bố mới là bố của con! Nếu bố con vì Cố Châu, thì con cũng ông bố thứ hai Cố Châu nữa! - Tiểu Bảo bướng bỉnh .
- Đừng nhảm nữa! - Ông Trần quát.
Nước mắt Tiểu Bảo lập tức lăn dài má. Cậu bé ông Trần như một chú cún con tội nghiệp sắp chủ bỏ rơi!