Trường Phong  thấy lời Tiểu Bảo , liền  xổm xuống đưa ống nhòm cho , nhẹ nhàng .
- Cháu tự xem .
Tiểu Bảo nhận lấy ống nhòm từ Trường Phong,  quanh tìm Kiều Niên.
Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, .
- Dưới tàu lượn siêu tốc, xem  thấy bố  .
Tiểu Bảo gật đầu, dùng ống nhòm  xuống tàu lượn siêu tốc. Thấy hai ,  vội vàng đặt ống nhòm xuống, mắt sáng lên. Cậu bé háo hức  Trường Phong hỏi.
- Chú Phong, cháu thấy  và bố . Họ đang  đó. Cháu  thể  tìm họ bây giờ  ?
Trường Phong  ánh mắt mong đợi của Tiểu Bảo. Trong đầu  tràn ngập hình ảnh Tiểu Bảo từ nhỏ, càng thêm đau lòng. Anh  xổm xuống, nắm lấy tay Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo  Trường Phong với vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối.
- Chú Phong, chú  vui ?
Trường Phong lắc đầu, .
- Không, Tiểu Bảo. Khi nào gặp  , cháu  nhớ  lời họ, hiểu ?
Tiểu Bảo  vui vẻ trở . Trước đây,  bé từng mơ ước  ở bên .
- Chú Phong, cháu nhất định sẽ  lời  và bố hai. Tiểu Bảo từ  đến nay vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan!
Trường Phong  thấy lời Tiểu Bảo, mắt   khỏi đỏ hoe. Anh gật đầu.
- Ừ, Tiểu Bảo từ  đến nay vẫn luôn  ngoan. Đi thôi!
Lần , Trường Phong đeo mặt nạ da , cải trang thành một  đàn ông bình thường. Một tay bế Tiểu Bảo, tay  xách cặp,  bước  ngoài.
Anh  rõ nếu   buông Tiểu Bảo ,   khi nào mới  thể gặp .
Hai  mua vé  công viên giải trí. Vừa sắp đến chỗ tàu lượn siêu tốc, Trường Phong dừng , đặt Tiểu Bảo xuống đất  đeo cặp lên lưng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1276-chau-khong-vui-sao.html.]
Vừa đeo cặp, Tiểu Bảo suýt nữa thì mất thăng bằng ngã nhào. Chân  run lên bần bật, cố gắng  thẳng dậy. Cậu  Trường Phong bên cạnh, cau mày, bực bội phàn nàn.
- Chú Phong, cháu chỉ   với  vài lời thôi. Tối nay cháu sẽ . Sao cháu  mang cặp nặng thế ?
Tim Trường Phong đập thình thịch. Anh  Tiểu Bảo, cố gắng gượng . Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Tiểu Bảo, cháu lớn  mà  mang nổi ?
Tiểu Bảo  , lập tức  thẳng dậy, vẻ mặt đắc ý.
- Đương nhiên là mang  !
- Cháu là con của nhà họ Cố. Sau , cháu  cố gắng gánh vác trách nhiệm của nhà họ Cố. Sau , đừng  với ai về ông Trần, càng đừng  với  khác rằng ông  là bác của cháu. - Trường Phong nghiêm túc dặn dò.
Tiểu Bảo gật đầu ngoan ngoãn đồng ý.
- Cháu . Ông  là bố của cháu!
Trường Phong im lặng.
Trường Phong lắc đầu, nghiêm nghị .
- Sau , đừng  với ai rằng cháu quen ông Trần, càng đừng  ông  là bố của cháu. Cháu cũng    ông  là bác của cháu. Đừng  với ai bất cứ điều gì về ông Trần. Ngay cả nơi ở  đây của cháu cũng   phép  với ai. Đây là vì sự an  của cháu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo cũng trở nên nghiêm túc. Cậu bé  hiểu tại  chú Phong   những điều  một cách nghiêm túc như , nhưng   quen  chú Phong . Cậu ngoan ngoãn gật đầu và .
- Chú Phong, cháu hiểu .
Nói xong những lời , Tiểu Bảo cảm thấy lòng  trống rỗng.
Được gặp  là một điều may mắn với , nhưng  giờ đây   thấy khó chịu thế ?
Tiểu Bảo mím môi, mắt  đỏ. Cậu bé nhỏ giọng hỏi.
- Chú Phong,   bố  cần cháu nữa ?
- Không ,  chủ chỉ sợ    hại cháu nên dặn dò cháu , đừng  bậy. - Trường Phong     Tiểu Bảo đang sắp , trong lòng càng thêm khó chịu.
- Đừng nhắc đến  cảnh sống   của cháu nữa. Đây là vì cháu. Tiểu Bảo, bên ngoài nhiều   quá, công viên giải trí cũng nhiều . Chúng  lo lắng sẽ xảy  chuyện. Nếu  khác  chuyện của cháu, họ  thể sẽ  hại cháu.