- Thật ? - Tiểu Bảo khẽ nhướng mày, đáng thương hỏi.
Trường Phong gật đầu mạnh mẽ .
- Đương nhiên . Bố cháu lo lắng cháu sẽ  thương.
Tiểu Bảo vẫn  Trường Phong với vẻ lo lắng, bĩu môi đáng thương.
Nhìn Tiểu Bảo như , Trường Phong cảm thấy tim  như  ai đó đ.â.m thủng. Anh hít một  thật sâu, mỉm  dịu dàng.
- Chú Phong sợ cháu  thương. Bố và chú lo cho cháu nhất. Cháu là cục cưng của chúng .
Khi Tiểu Bảo  thấy lời Trường Phong,  ngước lên và bắt gặp đôi mắt trong veo sâu thẳm . Khi đôi mắt  , chúng như vầng trăng khuyết treo lơ lửng  trời, khiến   thể rời mắt. Nỗi bất an và buồn bã trong lòng  tan biến.
Tuy chú Phong   đổi diện mạo, nhưng đôi mắt  vẫn  như .
Tiểu Bảo cũng mỉm , bởi vì chú Phong cũng  thừa nhận ông Trần là "Bố" của .
Tiểu Bảo vẫn  quên vẻ mặt kỳ lạ của Trường Phong lúc nãy. Cậu bé ngập ngừng hỏi.
- Chú Phong, tối nay chú đưa cháu về nhà nhé?
- Tất nhiên . - Nụ  của Trường Phong vẫn dịu dàng như .
Nỗi bất an của Tiểu Bảo cuối cùng cũng lắng xuống. Nỗi bất an trong lòng    biến mất. Cậu bé vui vẻ khoác tay chú Phong, nịnh nọt .
- Chú Phong, tối nay cháu vẫn  ăn canh trứng!
- Ừ. - Trường Phong  khuôn mặt rạng rỡ của Tiểu Bảo khi  nài nỉ, lòng càng thêm đau nhói.
Không  bao nhiêu năm nữa họ mới gặp  .
Có lẽ khi gặp , Tiểu Bảo  lớn . Cậu bé sẽ  còn mềm yếu, dễ thương như bây giờ, chứ đừng  đến việc ôm hôn  và ông Trần. Cậu bé sẽ  còn dựa dẫm   như bây giờ.
Trường Phong cảm thấy như một phần trái tim    khoét rỗng. Giờ đây,   hiểu  rõ nỗi cô đơn trong lòng chủ nhân.
Điều khiến Trường Phong khó chịu nhất là cả  lẫn chủ nhân đều  thể chào tạm biệt Tiểu Bảo một cách tử tế. Họ chỉ còn cách dùng loại lừa dối  để lừa Tiểu Bảo rời .
Trường Phong kéo Tiểu Bảo  lòng, chậm rãi nhắm mắt . Anh nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén nước mắt.
Tiểu Bảo  hiểu Trường Phong đang nghĩ gì. Cậu bé ngoan ngoãn ôm lấy , khẽ hỏi.
- Chú Phong,  chuyện gì ?
- Tiểu Bảo.
Trường Phong  trả lời Tiểu Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1277-an-ui.html.]
Tiểu Bảo  Trường Phong với vẻ mặt khó hiểu. Cậu nhẹ nhàng hôn lên mặt Trường Phong, khẽ .
- Chú Phong, nhớ đón cháu nhé!
Trường Phong đau đớn ôm chặt Tiểu Bảo. Anh cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng nước mắt nơi khóe mắt trái vẫn  ngừng chảy xuống. Anh lau nước mắt một cách nhẹ nhàng. Khi buông Tiểu Bảo ,    mặt .
- Cháu  nhớ...
Nhớ bố cháu và chú.
   dám   điều . Nếu  , Tiểu Bảo chắc chắn sẽ  nỡ rời .
- Nhớ gì cơ? - Tiểu Bảo nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang hỏi.
Thấy Trường Phong vẫn ôm ,  hỏi.
- Chú đang nhắc cháu nhớ ăn trưa ?
Trường Phong khựng  một chút,  gật đầu.
- Ừ, nhớ ăn trưa cho ngon miệng nhé.
Trường Phong buông Tiểu Bảo ,  mặt . Mắt  ướt đẫm,   rõ mặt Tiểu Bảo.
- Nhanh lên . Mẹ cháu đang lo lắng đấy.
Tiểu Bảo   mắt Trường Phong.
- Chú Phong, mắt chú  cát ? Để cháu giúp chú lau nhé?
Vừa , Tiểu Bảo  lấy khăn giấy từ trong túi , cẩn thận lau nước mắt cho Trường Phong.
Thấy khuôn mặt Tiểu Bảo ngày càng rõ hơn  mắt, Trường Phong khẽ mỉm .
- Đi nhanh lên!
Bấy giờ Tiểu Bảo mới cất khăn giấy  và vui vẻ .
- Được ,  cháu  đây. Chú Phong, tối nay nhớ đón cháu nhé!
Nói xong, Tiểu Bảo chạy về phía Kiều Niên cách đó  xa.
Trường Phong  bóng lưng Tiểu Bảo. Khi Tiểu Bảo chạy đến chỗ Kiều Niên và thấy cô   thấy ,    bỏ .
- Mẹ ơi! - Tiểu Bảo chạy về phía Kiều Niên. Có lẽ vì  gặp  quá nên  còn cảm thấy cặp sách nặng nữa. Cậu bé reo lên phấn khích!
Kiều Niên vội vã bước về phía Tiểu Bảo, kéo  bé  lòng.
Mọi thứ xung quanh dường như  còn quan trọng nữa. Lúc , Kiều Niên chỉ cảm nhận  Tiểu Bảo. Cô ôm chặt Tiểu Bảo  lòng,  trống trong lòng cuối cùng cũng  lấp đầy.