- Thôi Hoài  phái  nhiều  vây quanh biệt thự. Xem   vẫn còn nghi ngờ chúng  cố ý thả Cố Châu  đây.
Trường Phong mím môi  tiếp.
- Bề ngoài thì  sắp xếp cho chúng  đối phó Cố Châu, nhưng thực chất    khác đối phó Cố Châu . Không chỉ , giờ  còn phái  theo dõi chúng  nữa. Rõ ràng là  lo lắng chúng  sẽ cứu Cố Châu!
Nghe thấy lời Trường Phong, Trần  nắm chặt tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Anh theo bản năng  bỏ , nhưng  nhanh nhận  nếu bây giờ cứu Cố Châu, bao nhiêu năm tâm huyết của  sẽ đổ sông đổ biển!
Trường Phong bước đến bên cạnh ông Trần, thấp giọng .
- Thưa , Thôi Hoài chắc chắn  nghi ngờ chúng , nhưng   vẫn   chứng cứ. Nếu chúng   bây giờ, chẳng khác nào giao chứng cứ cho Thôi Hoài.
Nếp nhăn  mặt ông Trần dần giãn .
- Phải.
Trường Phong  tiếp.
- Cho dù chúng   cứu  Cố Châu, Thôi Hoài nhất định cũng sẽ  tay. Khi đó kế hoạch của chúng  sẽ thất bại.
-   . - Ông Trần mím chặt môi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt ông bình thản.
- Người của   ?
 
- Chắc bọn họ  gặp Cố Châu . - Trường Phong cau mày .
Ông Trần  về phía bếp, chậm rãi xay cà phê.
Mỗi khi phân tâm, ông  thích xay cà phê để g.i.ế.c thời gian. Xem  đêm nay ông sẽ  ngủ .
Thật , Trường Phong cũng lo lắng cho họ, nhưng bọn họ  dám động đậy.
Ông Trần xay hạt cà phê, nhẹ nhàng .
- Nó  còn nhỏ nữa. Có một  việc nó cần  tự  đối mặt. Chúng  chỉ  thể tin tưởng nó.
Nghĩ đến Cố Châu thời trẻ, khóe môi ông khẽ cong lên. Ông thật sự  ngờ  trai trẻ lạnh lùng năm đó  kết hôn và sinh con.
- Vâng. - Trường Phong gật đầu.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1286-nghi-ngo.html.]
Trong rạp chiếu phim của công viên giải trí.
Rất nhiều  theo họ  rạp chiếu phim 5D. Vừa bước , nước từ  trần nhà đổ xuống,  ướt hết cả . Lúc  họ mới nhận   đất   nhiều nước.
Đang lúc   còn đang hoang mang, một ánh đèn xanh đột nhiên sáng lên trong rạp. Những  đó còn  kịp phản ứng,   điện giật đến mức run rẩy ngã xuống đất.
Cố Châu ôm Tiểu Bảo, nhíu mày.
Kiều Niên thấp giọng .
- Đừng lo, em  tính toán thời gian . Anh  tin  khả năng nắm bắt thời gian của em. Em tin rằng hơn một nửa trong  họ   điện giật và đang  đó,  thể cử động.
Cố Châu gật đầu. Đạo cụ trong rạp chiếu phim   Kiều Niên dựng lên thành từng lớp trạm kiểm soát. Tuy  thể g.i.ế.c c.h.ế.t những  đó, nhưng vẫn  thể khiến họ run rẩy sợ hãi. Họ  thể ở  rạp chiếu phim nữa.
Cố Châu cùng Kiều Niên và Tiểu Bảo bước  khỏi rạp chiếu phim,  thẳng đến khu nhiếp ảnh cách đó  xa.
Khu nhiếp ảnh  nhiều cảnh  khác . Không chỉ , còn   nhiều phòng  đồ và phòng vệ sinh,  thích hợp để ẩn núp.
Khi đến khu nhiếp ảnh, Cố Châu  sắp xếp cho Kiều Niên và Tiểu Bảo ở trong một phòng đạo cụ. Anh kéo một chiếc móc treo đồ di động  mặt Kiều Niên và Tiểu Bảo,  che chắn bóng dáng của họ.
Thấy Cố Châu sắp rời , Tiểu Bảo vô thức kéo áo , hoảng hốt hỏi.
- Bố ơi?
- Hửm?
- Bố   ? - Tiểu Bảo lo lắng  Cố Châu.
Cố Châu tiến  gần Tiểu Bảo, hôn lên trán Kiều Niên. Sau đó,  hôn lên trán Tiểu Bảo, nhỏ giọng .
- Cứ trốn ở đây . Bố  ngoài trông chừng con!
- Chúng  cùng trốn . Nhất định sẽ   cứu chúng . - Tiểu Bảo nắm chặt áo Cố Châu, đôi mắt sáng ngời đầy vẻ lo lắng.
Kiều Niên lo lắng  Cố Châu, ánh mắt tràn đầy vẻ miễn cưỡng. Trước đây, cô nhất định sẽ chiến đấu cùng Cố Châu bằng  giá.  bây giờ, cô vẫn  chăm sóc Tiểu Bảo. Cô   Tiểu Bảo  thương chút nào.
Cố Châu giơ tay lên, miễn cưỡng xoa đầu Tiểu Bảo. Anh nhẹ nhàng .
- Tiểu Bảo, bố là siêu nhân. Không ai là đối thủ của bố. Con trốn ở đây với  nhé. Đừng để ai phát hiện .
-  bố ơi... - Đôi mắt nhỏ của Tiểu Bảo tràn đầy lo lắng.
- Tiểu Bảo, con  thể cho bố mượn s.ú.n.g  ? - Cố Châu  , như thể đang  về một chuyện  bình thường.