Đồng tử Cố Châu giãn , tim đập thình thịch.
Trong ấn tượng của , khi hai  ở riêng  giường, Kiều Niên  ức h.i.ế.p đến mức  bắt cô  gọi  như .
Lúc đó, Kiều Niên luôn ngoan ngoãn gọi  như . Chỉ khi đó  mới buông tha cho cô.
Hơn nữa, Kiều Niên thường gọi  là "Cố Châu" hoặc "A Châu". Đây là  đầu tiên cô chủ động gọi  là "Ông xã".
Lời chào  vô cùng dịu dàng, như thể  thể xoa dịu cơn đau trong  .
Cố Châu  định lên tiếng, Kiều Niên nhẹ nhàng lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y .
- Đừng  gì nữa. Giữ sức . Lát nữa em sẽ phẫu thuật cho . Đừng lo, sẽ  thôi.
Cố Châu  Kiều Niên  chớp mắt, đôi mắt  như chứa đầy khuôn mặt cô.
Kiều Niên  cúi đầu, hôn lên trán Cố Châu, giống như cách Cố Châu thường hôn cô.
Đôi mắt Cố Châu ngập tràn ý . Nhìn Kiều Niên,  thực sự cảm thấy cơ thể   còn đau nữa.
...
Ông Trần đang  tài liệu trong phòng  việc của biệt thự thì điện thoại đột nhiên reo. Ông cầm lấy điện thoại và   tên  gọi. Một thoáng mỉm  thoáng qua trong mắt ông.
Xem  Cố Châu vẫn .
Nếu Cố Châu  chuyện gì,  đó chắc chắn  bảo  bên ngoài chạy  chứ  gọi cho ông.
Trường Phong  bên cạnh cũng  theo ánh mắt của ông Trần. Nhìn thấy tên  gọi,  thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
- Ông Trần, điện thoại của ông reo.
Ông Trần nhấc máy và áp  tai.
- Thôi ,  muộn thế  . Sao ông còn  nghỉ ngơi?
- Trần Tuyền,   nhận  tin, tên khốn Khảm Sơn  vì cướp công của  mà dẫn   tìm Cố Châu! - Giọng  lo lắng của Thôi Hoài vang lên từ điện thoại.
Ông Trần chậm rãi lật từng trang tài liệu, vẻ mặt như thể chuyện  chẳng liên quan gì đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1297-khong-con-dau-nua.html.]
- Thôi , đừng nóng giận. Nhiệm vụ  ai cũng  thể  . Chỉ cần  thể  thành nhiệm vụ của ông,   phản đối.
Ông Trần dừng  một chút   tiếp.
- Tuy nhiên, điều  cũng chứng tỏ Khảm Sơn  dã tâm. Hắn   ở  trướng  nhiều năm như , tiến thêm một bước cũng . Chúc mừng Thôi ,   thêm một hổ tướng!
Giọng điệu của ông Trần vẫn bình thản như thường. Bên  đầu dây, Thôi Hoài nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu  điện thoại. Nếu Trần Tuyền    thật, ông  nghi ngờ  là  máy . Lời  của  bình thản.
Thôi Hoài nghĩ đến tên ngốc Khảm Sơn . Ông còn đặc biệt giúp Khảm Sơn tìm  hỗ trợ,  còn điều động thuộc hạ của vợ ông sang nữa chứ. Ông  ngờ Khảm Sơn  vô dụng đến . Bảo    ở  trướng Trần Tuyền mà chẳng nổi bật gì!
Thôi Hoài nắm chặt điện thoại, bực bội .
- Hổ tướng cái gì chứ? Rõ ràng là đồ ngốc. Mang theo nhiều  như  mà vẫn thất bại. Lần   thiệt thòi lớn !
Ông Trần và Thôi Hoài đang  chuyện điện thoại, nên Trường Phong  rõ mồn một. Hai  liếc mắt  .
Trường Phong thở phào nhẹ nhõm. Anh ở  xa nên   giọng  qua điện thoại.
Ông Trần ngạc nhiên hỏi.
- Cái gì? Thất bại ?
- Nếu ,     Khảm Sơn là đồ ngốc? Chuyện nhỏ như  mà  còn  xử lý nổi!
Nếp nhăn của ông Trần càng sâu hơn. Ông giả vờ bối rối .
- Đáng tiếc thật. Hôm nay là cơ hội . Giá mà chúng  bắt  chúng.
- Ừ.
-  Cố Châu chắc chắn sẽ đề phòng. Chúng  khó mà tấn công  nữa. - Ông Trần mím môi .
Đầu dây bên  im lặng. Một lúc lâu , giọng  nghiêm nghị của Thôi Hoài vang lên.
- Cố Châu chắc chắn đến MY tìm con. Giờ  tìm  con , e rằng tạm thời  sẽ  đến MY nữa. Chúng   giữ  ở MY,  cho  trở về An Thành cả đời. Nếu , chúng  sẽ   cơ hội  như  để tấn công  nữa!
Ông Trần  thấy lời Thôi Hoài, khẽ nhíu mày, im lặng.
Giọng Thôi Hoài đột nhiên cao vút, ông lớn tiếng .
- Bây giờ là thời cơ  nhất để ám sát Cố Châu. Trần Tuyền, lập tức dẫn  đến g.i.ế.c . Bằng  giá. Chỉ cần Cố Châu chết, Cố gia sẽ tiêu đời!