Sau khi Kiều Niên bình tĩnh , cô lau nước mắt phủi chiếc giường của Cố Châu. Cô nhẹ nhàng .
- Được , nhanh ngủ . Em nghĩ đêm nay sẽ ai đến nữa !
Cố Châu vẫn nắm tay Kiều Niên, cô chớp mắt. Anh khẽ .
- Ngủ chung nhé.
Kiều Niên sững sờ. Cô thấy Cố Châu dịch sang một bên, chừa cho một trống.
Kiều Niên đỏ mặt, nhỏ giọng .
- Như . Lỡ như em vô tình chạm vết thương của thì ?
- Không đau.
- Làm thể đau ?
- Thật , vui.
Giọng của Cố Châu nhẹ nhàng, giọng đầy sức hút khiến mê mẩn.
Mặt Kiều Niên đỏ. Cô mím môi , lặng lẽ trèo lên giường.
Cố Châu ôm Kiều Niên lòng. Tuy vết thương vẫn còn đau, nhưng gì sánh bằng niềm vui khi Kiều Niên chịu gả cho . Anh ngủ ngon.
...
Tại biệt thự của ông Trần.
Ông Trần trong thư phòng, mắt dán đống tài liệu bàn. Tâm tư sớm trôi dạt.
Ông lo lắng cho Trường Phong. Không Trường Phong thể thành nhiệm vụ , sẽ thương.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi nếu theo truyện em thì xin hãy chỉ ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em động lực chương nhanh ạ.]
lúc , tiếng gõ cửa thư phòng. Giọng Triệu quản gia vọng từ bên ngoài.
- Ông Trần, ông Thôi đến . Ông đang đợi ông ở phòng khách.
Ông Trần nhíu mày, sắc mặt biến đổi. Ông thở phào nhẹ nhõm, trở vẻ bình tĩnh thường ngày.
Vừa dậy, tay ông vô tình chạm chiếc tách bàn. Chiếc tách rơi xuống đất vỡ tan thành vô mảnh, lá bay tứ tung.
Ông Trần chôn chân đất, bất động. Ông lặng lẽ tách mặt đất. Một lúc lâu , ông bước ngoài.
Giờ đây, ông như một tách đặt bên bàn. Nếu cẩn thận, ông sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
Ánh mắt ông Trần trở nên kiên định. Ông sẽ bao giờ rơi tay khác như tách . Ông tự nắm giữ sinh tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1314-giai-quyet.html.]
Ông Trần mở cửa thư phòng, mặt chút biểu cảm bước ngoài.
Quản gia Triệu ông Trần, nhỏ giọng chỉ đủ hai thấy.
- Trường Phong vẫn về.
Ông Trần gật đầu, gì. Ông đến bục ở góc cầu thang, thấy Thôi Hoài đang trong phòng khách, bên cạnh là sáu vệ sĩ.
Ông đến đây để tính sổ ?
Thôi Hoài chắc ông là phản đồ ?
Không khí trong phòng khách thật ngột ngạt. Không một hầu nào trong biệt thự dám bước tới.
Với nụ mỉm môi, ông Trần chậm rãi bước xuống cầu thang. Ông mỉm với Thôi Hoài và .
- Thôi lão gia, nếu ông sẽ đến, đón ông ở cửa !
Thôi Hoài thấy nụ của Trần Tuyền, một tia lạnh lẽo thoáng qua trong mắt ông.
Dù thế nào nữa, Trần Tuyền vẫn thể mỉm . Khi Trần Tuyền bước phòng khách, sát khí trong phòng khách giảm nhiều.
Thôi Hoài rõ Trần Tuyền ông đang nghi ngờ , nhưng Trần Tuyền vẫn giả vờ gì và mỉm chào hỏi.
Cấp thực cảm thấy Trần Tuyền xuất sắc hơn ông nên thế.
Thôi Hoài nheo mắt. Ông sẽ bao giờ cho phép một như Trần Tuyền trèo qua đầu .
Người ở địa vị của bọn họ khó tiến thêm một bước, nhưng khi thăng tiến, họ thấy một thế giới khác.
Thôi Hoài bước đến ghế sofa, xuống. Ông khoanh chân hiệu cho Trần Tuyền xuống .
- Cậu nghĩ của chúng thể thành nhiệm vụ ?
Trần Tuyền cũng xuống. Ông châm một điếu thuốc, gạt tàn thổi một vòng khói. Suy nghĩ một chút, ông .
- Đương nhiên là thể.
Thôi Hoài sững sờ. Chẳng lẽ Trần Tuyền thật sự gián điệp ?
Trần Tuyền ngẩng đầu Thôi Hoài, thở dài.
- nếu nội gián nữa, e rằng sẽ khó khăn.
Thôi Hoài khẽ nhíu mày, lạnh lùng Trần Tuyền.
Trần Tuyền thật sự to gan. Đến bây giờ, vẫn dám gián điệp.
Trước đây, ông từng yêu cầu Trần Tuyền g.i.ế.c Cố Châu, nhưng Trần Tuyền bao giờ thành công. Ngược , nào cũng để Cố Châu chạy thoát.
Ông phái Khảm Sơn g.i.ế.c Cố Châu. Tuy Trần Tuyền và Trường Phong xuất hiện, nhưng Thôi Hoài vẫn cảm giác bất an rằng Trần Tuyền ý đồ của ông nên xuất hiện.