Tiểu Bảo  dậy, lắc đầu. Càng nghĩ càng thấy buồn. Cậu bé  lóc thảm thiết.
- Con nhớ bố. Con nhớ chú Phong. Con  về.
Trong cơn hoảng loạn, Kiều Niên lấy khăn giấy bên cạnh, cẩn thận lau nước mắt cho Tiểu Bảo.
-  họ  cần con nữa. Hức hức...
Nhìn Tiểu Bảo như , lòng Kiều Niên đau nhói.
Tiểu Bảo  lớn lên cùng Cố Vũ và Đại sư . Cậu bé còn quá nhỏ để hiểu rằng  sẽ  ngày  xa họ. Cậu  một  đến một nơi xa lạ. Dù cô là , nhưng   từng  tiếp xúc với cô.
Vì , khi Tiểu Bảo tỉnh dậy,  bé sẽ nhớ   thiết nhất của .
Kiều Niên cầm khăn giấy, cẩn thận lau nước mắt cho Tiểu Bảo, nhẹ nhàng .
- Tiểu Bảo,   như con nghĩ . Không  bố và chú Phong  cần con nữa. Họ  thương con, đặc biệt quan tâm đến con. Giờ họ gửi con cho  vì ở bên  an  hơn.
Tiểu Bảo sụt sịt, buồn bã .
-  con sẽ ngoan ngoãn chờ bố và chú Phong ở nhà. Con sẽ  để họ lo lắng cho con. Con sẽ luôn ngoan ngoãn.
- Tiểu Bảo, con còn nhớ Khảm Sơn ? - Kiều Niên nhẹ nhàng hỏi.
- Khảm Sơn là kẻ phản bội bên phía bố con. Hắn  đang  việc cho  khác. Bố con và   giờ  tập trung đối phó với những kẻ . Nếu con ở  với họ, họ lo rằng họ sẽ  bảo vệ  con, nên  gửi con sang đây. Khi họ bắt  tất cả những kẻ  và tống chúng  tù, gia đình chúng  sẽ  đoàn tụ. Con sẽ luôn ở bên bố và chú Phong của con.
Kiều Niên  chỉ an ủi Tiểu Bảo mà còn an ủi chính .
Sáng nay, cô   hỏi Tiểu Bảo về nơi ở hiện tại của Đại sư , nhưng giờ cô nhận  một điều. Nếu bây giờ cô  tìm Đại sư , những  đó  lẽ sẽ tấn công .
Giờ cô chỉ còn  cầu nguyện cho Đại sư   bình an vô sự?
Lần đầu tiên, Kiều Niên cảm thấy  thật vô dụng.
Nghe những lời an ủi của Kiều Niên, tiếng  của Tiểu Bảo dần nhỏ . Cậu bé ngoan ngoãn  trong vòng tay Kiều Niên, ngước  . Cậu bé khẽ hỏi.
- Mẹ ơi, bố và chú Phong  thực sự thích con ?
- Dĩ nhiên . Họ yêu Tiểu Bảo nhất. Chính vì  họ mới bảo con đến nơi an  nhất. Họ bảo vệ Tiểu Bảo như những  hùng .
Tiểu Bảo sụt sịt gật đầu.
- Vậy thì con sẽ vui lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1327-nho-bo.html.]
Kiều Niên  Tiểu Bảo và khẽ hỏi.
- Tiểu Bảo, xung quanh bố và chú Phong của con  bác sĩ nào giỏi ?
- Mẹ ơi,  đang  đến ông cố ? - Tiểu Bảo ngước  Kiều Niên, đôi mắt ướt như mắt nai.
Kiều Niên  sững sờ. Cô hỏi.
- Ông cố của con là ai?
- Ông cố của con! Ông  thật tuyệt vời. Y thuật của ông  đặc biệt . Ông  là bác sĩ riêng của bố! - Tiểu Bảo  bằng giọng trẻ con. Cậu bé  dậy.
Nghe thấy chữ "ông cố", Kiều Niên vô thức nhớ đến ông nội, cô tò mò hỏi.
- Vậy ông cố tên gì?
Tiểu Bảo bĩu môi, nghiêm túc suy nghĩ  .
- Con  chú Triệu gọi ông cố là chú Trương!
Chú Trương?
Kiều Niên nhíu mày. Hình như bác sĩ riêng của Cố Vũ   là ông nội của cô.
Kiều Niên  cụp mắt xuống, thở dài bất lực. Cô tự hỏi giờ ông nội đang ở .
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Kiều Niên, Tiểu Bảo đưa tay nắm lấy tay cô.
- Mẹ ơi, bố  chú Phong  bệnh ?
- Chú Phong của con  bệnh. Mẹ lo cho vết thương của chú Phong... - Lúc , Kiều Niên vô tình  thấy một bức ảnh bên cạnh. Một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.
- Tiểu Bảo,  đây con sống ở biệt thự đó. Không ai  đến sự tồn tại của con. Vậy con  thể cho    đây con sống ở  ?
Vì  Cả  giấu Tiểu Bảo nhiều năm như , nên nếu cô đến biệt thự Tiểu Bảo từng ở  đây, những  đó chắc chắn sẽ  phát hiện .
Cô sẽ cải trang thành  khác. Những  đó chắc chắn sẽ  nhận  cô, chứ đừng  đến việc bám theo cô.
Như , cô  thể thoát khỏi những kẻ bám đuôi  và tìm Đại sư .
Như , cô  thể  thấy Đại sư  mà   lo lắng     khác phát hiện. Đây quả thực là một mũi tên trúng hai đích.
- Con từng sống ở...