Khi Bạch Huệ lời Tiểu Thi , trái tim bà chợt mềm . Đôi mắt bà long lanh nước mắt, bà khẽ đồng ý.
- Được.
Bà thực sự Tiểu Thi và Cố Kỳ rời xa .
Bà nghĩ sẽ kiên quyết giữ hai đứa trẻ như .
giờ đây, trái tim bà mềm . Bà thấy niềm vui trong mắt Cố Kỳ và ánh sáng rạng rỡ trong mắt Tiểu Thi. Bà hai đứa trẻ buồn.
Tiểu Thi vui vẻ động tác hình trái tim với Bạch Huệ.
- Tạm biệt, bà. Cháu yêu bà!
Trái tim vốn đóng băng của Bạch Huệ bắt đầu đập loạn xạ. Bà bước lên một bước, mở miệng, nhưng gì.
Đây là đầu tiên bà cảm thấy bối rối.
Kiều Niên nắm tay Tiểu Thi bằng tay trái, tay nắm tay Cố Kỳ.
Cố Kỳ vẫn luôn theo Cố Châu. Cậu chuyện của bà nội từ , nhưng gì. Nắm tay Kiều Niên, bước ngoài.
Kiều Niên theo bọn trẻ ngoài. Cô Bạch Huệ và lễ phép gật đầu.
Lục Châu thèm Bạch Huệ mà bám sát Kiều Niên.
Khi Kiều Niên ngang qua Dư Sở, cô thấy Dư Sở gọi là "Chị dâu Hai". Cô Dư Sở. Khi ánh mắt dừng dấu tay mặt Dư Sở, nét mặt cô chùng xuống. Suy nghĩ một chút, cô mỉm với Dư Sở và gật đầu.
Dư Sở nở một nụ ngọt ngào.
Trong đầu Bạch Huệ vẫn còn vương vấn hình ảnh Tiểu Thi. Giọng dịu dàng của Tiểu Thi vẫn văng vẳng bên tai.
Khi Bạch Huệ lấy tinh thần, đám Kiều Niên lên xe.
Bạch Huệ nhanh chóng bước về phía cửa. Ra đến cửa, bà chằm chằm chớp mắt về hướng xe rời , hồi lâu vẫn định thần .
Dư Sở bóng dáng cô đơn của Bạch Huệ. Lúc , cô cảm thấy cô giáo dường như già .
Cô bước đến bên Bạch Huệ, nhỏ giọng .
- Cô giáo, đến giờ lớp .
Bạch Huệ lúc mới nhận mất bình tĩnh. Bà mím môi, giả vờ bình tĩnh.
- Ừ.
Bà , thấy dấu tay rõ ràng mặt Dư Sở. Bà nhớ tát mặt Dư Sở như thế nào, bà nhíu mày. Ánh mắt giấu vẻ đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1339-chau-yeu-ba.html.]
- Cô em đau ?
Dư Sở mỉm dịu dàng, lắc đầu.
- Không đau.
Bạch Huệ nhớ dáng vẻ của Dư Sở khi còn nhỏ. Đứa trẻ ở bên bà từ nhỏ. Bà vẫn còn nhớ Dư Sở với bà bằng đôi mắt đẫm lệ rằng cô học.
Dư Sở vốn là một cô gái nhút nhát, dù Dư Sở đau, cô cũng gì.
Bạch Huệ cụp mắt xuống, đưa tay ôm Dư Sở. Bà áy náy .
- Cô xin , sẽ .
- Cô giáo. - Môi Dư Sở cong lên thành một nụ dịu dàng. Cô nhẹ nhàng .
- Thật sự đau. Em trách cô.
Cô bao giờ hiểu tại cô giáo lạnh lùng và tàn nhẫn với gia đình như .
Khi Bạch Huệ thấy lời Dư Sở , hình bà khựng một chút. Bà buông Dư Sở , nhẹ nhàng dùng bàn tay thon dài trắng nõn vuốt ve khuôn mặt cô. Bà nhỏ.
- Đi bôi thuốc ngay . Như sẽ nhanh khỏi hơn.
- Vâng. - Dư Sở đáp. Cô bước phòng khách. Bước hai bước, dường như nghĩ điều gì đó, cô Bạch Huệ đang về phía lớp học. Cô khẽ hỏi.
- Cô ơi, em vẫn nhớ lời cô khi đưa em khỏi núi.
Ánh mắt Bạch Huệ tối sầm .
- Cô ơi, cô từng , đừng sống mãi trong quá khứ. Dù quá khứ , từ nay về là ấm áp. – Dư Sở mím môi, lấy hết can đảm .
- Cô ơi, cô lành với A Châu ?
Sự dịu dàng trong mắt Bạch Huệ lập tức biến mất. Sắc mặt bà tối sầm , lạnh lùng .
- Chuyện của cô liên quan gì đến em.
Bạch Huệ nắm chặt tay, giày cao gót về phía lớp học.
Dư Sở thất vọng Bạch Huệ, thở dài bất lực.
Sao mỗi cô , cô giáo tức giận?
Cô mơ hồ cảm nhận sự bất mãn của cô giáo đối với nhà họ Cố. Thỉnh thoảng, cô giáo trút giận lên A Vũ và A Châu.
Chuyện gì xảy với cô giáo lúc đó? Tại cô giáo trở nên như ?
Dư Sở thở dài bất lực. Cô giúp cô giáo gỡ nút thắt trong lòng, nhưng cô giáo cố chấp cho cô đến gần.