Hai   bước  đến cửa bếp thì  thấy giọng  khó tin của dì Cao.
- Ông  gì ? Ông đang  nhảm gì ?
Lời dì Cao đầy vẻ kinh ngạc, như thể bà    tin  những gì   .
Kiều Niên và Cố Châu  ,  tiến  gần cửa bếp, tiếp tục  lén.
-   nhảm ? Hử,  cho mà , giờ  là  tỉnh táo nhất!
Đây là giọng một  đàn ông. Giọng  của ông   già, và giọng điệu đầy vẻ bất mãn, như thể ông     đồng tình với dì Cao.
Kiều Niên mím môi. Cô  cảm giác hai  trong bếp đang  về Lục Kỳ.
Chát...
Một cái tát giòn tan vang vọng khắp phòng.
Vài giây , giọng  giận dữ của dì Cao vọng  từ bếp.
- Đầu óc ông  vấn đề ? Ông   là  nhảm.   cho ông , câm mồm  ngay.  sẽ  thú tội với bà chủ!
- Thú tội? Bà đang  cái gì ? - Giọng  đàn ông  vẻ lo lắng.
- Tối nay  đến đây để  với bà chuyện .  chỉ   rằng  sẽ .  cảm thấy    bà thất vọng suốt quãng đời còn ...
Tiếng nức nở của dì Cao vọng  từ bếp.
- Ông đúng là đồ đần độn. Sao ông  thể bỏ   một ? Sao ông  thể  như ?    ông . Đừng lo,  sẽ thú tội. Vì mối quan hệ  đây của chúng , bà chủ nhất định sẽ tha thứ cho .   thể  còn  như bây giờ, nhưng ông thì khác. Ông vẫn  thể  quản gia. Chỉ cần ông  còn đần độn nữa, chúng  sẽ   chuyện gì xảy .
- Không, muộn . - Người đàn ông  vẻ  đồng tình với đề nghị của dì Cao.
- Chưa muộn . Chỉ cần  chủ động khai báo là  muộn.
- Bà  giúp  khai báo cũng vô ích thôi. Các thiếu gia thông minh lắm, chắc chắn họ sẽ phát hiện   là   chuyện . Đến lúc đó, chắc chắn họ sẽ càng thêm tức giận. Ở  đây . Bà sẽ  sống  bên cạnh bà chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1399-nghe-len.html.]
- Không,    ông rời xa .
- Haiz, đêm  khuya . Đây là thời điểm  nhất để  . Nếu muộn hơn nữa,  sẽ  thể  .
Kiều Niên và Cố Châu liếc mắt  . Họ  đó lạnh lùng. Khi  đàn ông bước  khỏi bếp, họ chặn đường ông .
Kiều Niên  bật đèn pin  điện thoại di động. Khi  thấy chú Triệu, sắc mặt cô   đổi.
Chú Triệu  ngờ Cố Châu và Kiều Niên   ngoài cửa. Ông sợ đến mức tim như thắt , chân tay bủn rủn. Nếu   đang vịn  khung cửa, chắc ông  quỳ rạp xuống đất .
Kiều Niên cất điện thoại di động , bật đèn phòng khách và phòng bếp.
Dì Cao, vốn đang lặng lẽ lau nước mắt trong bếp, thấy đèn  bật sáng, vội vã chạy  khỏi bếp. Vừa thấy Cố Châu và Kiều Niên, bà sợ đến mức che miệng .
Cố Châu cúi đầu  chú Triệu. Giọng  lạnh lẽo như quỷ dữ từ địa ngục.
- Chú Triệu, muộn thế  , chú còn định   nữa mà  ngủ?
Chú Triệu cố gắng giữ bình tĩnh. Ông nở một nụ  tươi rói.
- Đại tiểu thư, cô về . Con rể nhà chúng  cũng đến !
Kiều Niên khẽ nhíu mày. Cô  ngờ tối nay   xem một màn kịch  như . Giờ thì  cần  điều tra gì nữa. Đã  lời giải thích .
Dì Cao  Cố Châu và Kiều Niên. Bà   hai  họ mới về   về từ lâu . Bà nghĩ cách chuyển chủ đề.
- Ừm,  và lão Triệu  ở bên  một thời gian dài, nhưng ngại  . Dù  thì chúng  cũng là hai  già, nên tối nào cũng  ngoài...
- Bà nghĩ chúng   điếc ? - Sắc mặt Cố Châu trầm xuống. Anh bước lên một bước, áp lực từ   tỏa  khiến sắc mặt dì Cao và chú Triệu cũng  đổi.
Chú Triệu  Cố Châu  mặt, hít một  thật sâu đầy lo lắng. Giọng  run run, ông hỏi.
- Cậu... ...
- Phải, từ đầu đến cuối,  bỏ sót một chữ nào.   hết . - Kiều Niên  ông, mặt lạnh tanh, lạnh lùng .
Chú Triệu mím chặt môi. Ông  đủ can đảm để  điều như , nhưng ông   dính líu  chuyện đó.