- Con trùng thôi miên trong  ông   đơn giản như chúng  nghĩ. - Ánh mắt Kiều Niên rơi  mặt dì Cao. Xem  dì Cao   lòng chú Triệu .
- Con trùng thôi miên trong  ông  là một con trùng con. Nếu đuổi con trùng con  ngoài, con trùng  sẽ phản ứng. Nếu  điều khiển con trùng phát hiện  con trùng con  vấn đề và g.i.ế.c c.h.ế.t nó, con trùng con sẽ phát điên. Có lẽ nó sẽ ăn hết nội tạng trong  chú Triệu!
Nghe Kiều Niên , dì Cao lập tức tái mét. Những  khác cũng  vẻ  . Họ  ngờ con trùng thôi miên  lợi hại đến !
Giọng dì Cao run lên, ngập ngừng hỏi.
- Vậy chúng   thể dùng d.a.o cắt con trúng thôi miên trong  ông  ?
Kiều Niên dừng  một chút   tiếp.
- Con trùng thôi miên  khác với những con trùng chúng  thường thấy. Nó  một cái đuôi mảnh khảnh dài gần ba mét. Chúng  chỉ thấy đầu của nó. Nếu chúng  đào đầu nó , đuôi của nó sẽ tự động mọc  một cái đầu mới. Bây giờ, kỹ năng của chúng   thể xác định  đuôi của nó ở , nên việc loại bỏ nó ngay lập tức càng  thể. Bây giờ chúng  chỉ  thể nhốt chú Triệu . Khi đến lúc,  sẽ nghĩ cách lấy con sâu thôi miên  khỏi  ông .
Dì Cao  thấy lời Kiều Niên,  cô với vẻ  ơn.
- Cảm ơn cô!
Dì Cao  xong, bà  bà Lục và khẽ .
- Bà Lục, bây giờ   thể đến thăm lão Triệu  ?
Bà Lục vẫy tay với dì Cao.
- Cảm ơn bà! - Dì Cao lau nước mắt  bước  ngoài!
Tại bệnh viện.
10:00 sáng
Lục Kỳ tự nhiên tỉnh . Cô  khung cảnh xa lạ xung quanh. Sau một lúc lâu, cô mới nhận  hôm qua  gặp sự cố sập hầm và  nhập viện để hồi phục.
Lục Kỳ vươn vai, chuẩn   khỏi giường  rửa mặt. Vừa bước  một bước, hình ảnh cô cảm ơn sư  đêm qua chợt hiện lên trong đầu. Sắc mặt cô   đổi, nhíu mày.
Sư  thậm chí còn cảm thấy hai  họ là vợ chồng.
Kỳ lạ.
Sao sư    ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1410-nguy-hiem.html.]
Lục Kỳ nhớ  lời sư   hôm qua, sư   va  đầu và lưng.
Chẳng lẽ sư   mất trí nhớ  khi  đá đập  đầu?
Nghĩ , Lục Kỳ  buồn rửa mặt nữa mà   ngoài. Vừa đến cửa phòng bệnh, cô thấy Tống Vũ đang   ghế dài ngoài hành lang.
- Em tỉnh  ! - Tống Vũ  thấy Lục Kỳ, mỉm  cầm hộp cơm giữ nhiệt  ghế bên cạnh lên. Cô bước về phía Lục Kỳ, khẽ .
- Vừa đúng lúc. Lại đây ăn cơm!
Lục Kỳ  thấy lời Tống Vũ, liền tránh sang một bên nhường đường cho Tống Vũ  phòng bệnh. Cô  chôn chân tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác.
Cô  hỏi rõ ràng, nhưng  sợ sư  thật sự mất trí nhớ.
Lúc , lòng Lục Kỳ rối bời.
Tống Vũ đặt bát đĩa lên bàn,  Lục Kỳ với vẻ mặt khó hiểu. Cô bối rối hỏi.
- Kỳ Kỳ, em  đến ăn ?
- Tống Vũ,  tối qua chị  nghỉ ở ngoài? - Lục Kỳ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Cô nhớ   khi ngủ  dặn Tống Vũ  nghỉ  giường.
Lục Kỳ  Tống Vũ với vẻ mặt đau lòng, nắm lấy tay cô.
- Chị em chúng   đây ngủ chung giường,  tối qua chị  khách sáo với em thế?
Tống Vũ  cưng chiều, đưa tay gãi mũi Lục Kỳ. Cô nhẹ nhàng .
- Tối qua chị sợ  phiền em, nhưng chị  thể ở  bệnh viện cùng em nữa. Em hãy tự chăm sóc bản  nhé.
- Chị Tống Vũ, em  còn là trẻ con nữa. Giờ em  thể tự bảo vệ  . - Lục Kỳ mỉm  với Tống Vũ, ánh mắt lấp lánh như .
Tống Vũ gật đầu.
- Chị  vệ sinh đây. Ăn  .
Nói xong, Tống Vũ  về phía phòng tắm, để  Lục Kỳ một  trong phòng. Cô chẳng còn tâm trạng nào để ăn, đầu óc chỉ  hình ảnh Tần Xuyên. Sau một hồi do dự, khi cô tỉnh táo , cô    cửa phòng bệnh của Tần Xuyên.
Có nên   nhỉ?