Kiều Niên gì chọc giận Cố Châu. Cô mở cửa xe bước xuống chút do dự, đóng sầm cửa thèm ngoảnh .
Vừa đóng cửa, xe bắt đầu lăn bánh.
Kiều Niên thật sự ngờ Cố Châu bỏ rơi giữa chốn hoang vu !
Kiều Niên chiếc xe ngày càng xa dần, nhận Cố Châu thật sự định bỏ rơi .
Cô nên lời.
Sao đàn ông thể vui vẻ, tức giận ngay lập tức?
Tâm trạng đổi còn nhanh hơn cả trẻ con!
Trên xe, Trần Thanh co rúm áp lực quá lớn.
Anh run rẩy. Tay đẫm mồ hôi lạnh.
Nhìn bóng dáng Kiều Niên ngày càng nhỏ dần, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
- Ừm, Cố thiếu gia, thiếu phu nhân lẽ sợ tối. Chúng nên đón cô ? - Trần Thanh ngập ngừng hỏi.
Luồng khí lạnh lẽo quanh Cố Châu càng lúc càng mạnh.
- Cậu tự chuốc lấy nhục nhã ?
Trần Thanh nên lời.
Trần Thanh hiểu.
Làm Cố thiếu gia chính gia đình nhục?
Hơn nữa, với năng lực của thiếu phu nhân, chắc chắn cô sẽ tìm xe trong vòng vài phút.
Trần Thanh im lặng, tiếp tục lái xe.
- Quay .
Tay Trần Thanh run lên. Trí thông minh của chắc chắn kém. Anh hiểu Cố thiếu gia đang gì.
- Quay !
Trần Thanh: Chẳng là tự chuốc lấy nhục nhã ? Như chẳng là ngược ?
Trần Thanh dám suy nghĩ của , càng dám hỏi Cố thiếu gia đang gì.
… Trời tối hẳn, đèn đường lờ mờ sáng.
Kiều Niên lấy điện thoại .
Cô cảm thấy ở đây thêm nữa thể sẽ nguy hiểm. Cô định gọi điện cho ai đó đến đón. Về đến nhà chắc chắn cô sẽ tính sổ với Cố Châu.
Vừa lấy điện thoại , một chiếc xe đột nhiên dừng gần cô. Đèn pha xe vẫn bật, sáng đến mức cô gần như thể mở mắt .
Theo bản năng, Kiều Niên đưa tay che mắt.
lúc , Trần Thanh tắt đèn pha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-142-sao-em-lai-noi-cam-on.html.]
Cố Châu xuống xe, về phía Kiều Niên.
Với sự chuẩn chu đáo, Trần Thanh dừng xe cách Kiều Niên một trăm mét, chừa trống và sự riêng tư cho cô và Cố Châu.
Thấy Cố Châu đến, trong mắt Kiều Niên thoáng hiện vẻ bối rối. Với vẻ mặt bất mãn, cô hỏi.
- Cố Châu, rốt cuộc đang gì ?
Khuôn mặt Kiều Niên ửng đỏ vì tức giận, và cơn thịnh nộ trong mắt cô hiện rõ mồn một.
Trông cô như một con mèo con đang giận dữ.
Cơn giận của cô đáng yêu đến lạ, khiến chỉ vuốt ve đầu cô.
Cố Châu cố kìm nén mong chạm đầu Kiều Niên, ánh mắt vô tình rơi đôi môi đang bĩu của cô.
Đôi mắt tối sầm .
Thấy Cố Châu trả lời, Kiều Niên nhíu mày. Với vẻ mặt bất mãn hiện rõ khuôn mặt, cô .
- Anh rốt cuộc đang gì ?
Cố Châu đút tay túi quần, xuống Kiều Niên với vẻ lệnh.
- Em là vợ .
- Vâng. Chúng đăng ký kết hôn !
Kiều Niên thầm nghĩ, đợi xử lý xong nhà họ Kiều mục nát, Cố Châu hồi phục tinh thần, cô sẽ thể ly hôn với Cố Châu.
Cố Châu nheo mắt phượng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
- Đã như , em còn cảm ơn ?
Kiều Niên im lặng.
Vừa Cố Châu nổi giận đuổi cô xuống xe vì cô cảm ơn .
Kiều Niên chút hoang mang.
Cố Châu đang suy luận theo kiểu gì ?
Kiều Niên Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu.
- Cảm ơn chẳng là phép lịch sự tối thiểu ?
- cần em khách sáo với .
Nghe thấy lời Cố Châu, Kiều Niên chút sững sờ. Cô do dự một chút hỏi.
- Anh chỉ để với chuyện thôi ?
- Về nhà với !
Kiều Niên: Vậy rốt cuộc gì? Anh đang cố bắt cô ngừng cảm ơn ?
Cách suy nghĩ của Cố Châu quả thực khó hiểu với thường.
Kiều Niên đối phó với Cố Châu như thế nào.
Cô mím môi. Cô buồn hỏi thêm nữa.