Tuy đám ác ý, nhưng họ chuyện, cô vẫn chút thoải mái.
Một đàn ông xuất chúng như Cố Châu nên cắt ngắn mạng sống, cũng nên trở thành đề tài bàn tán trong bữa tiệc.
Tối nay về nhà, cô nhất định sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho Cố Châu.
- Niên Niên.
Cuối cùng Lâm Đào cũng thấy Kiều Niên. Cô nhấc váy chạy về phía cô.
Lâm Đào thấy hôm nay Kiều Niên ăn mặc thoải mái. Nếu kỹ, sẽ nghĩ cô là nhân viên phục vụ ở đây. Lâm Đào bất mãn .
- Sao mặc váy hội? Như thì bất lịch sự quá.
- Váy của tớ đang đường đến. Đến nơi, tớ sẽ . - Kiều Niên giải thích.
Hầu hết sẽ chọn váy hội khi tiệc bắt đầu. Vì còn sớm nên cũng chẳng ai để ý đến cô.
lúc , đám đông bỗng xôn xao. Kiều Niên và Lâm Đào về hướng đang .
Khi Kiều Niên thấy khuôn mặt của mới đến, cô khỏi nhíu mày. Hơi thở cô dồn dập hơn. Những ký ức mà cô nhớ bỗng hiện về trong tâm trí.
Kiều Niên hít một thật sâu, cố gắng điều hòa nhịp thở. Mỗi khi thấy , cô cảm thấy khó chịu.
Kiều Vũ.
Sao ?
Thật bất ngờ, cô hề thấy bất cứ điều gì liên quan đến việc đến.
Kiều Hân, mặc một chiếc váy hồng, bước cùng Kiều Vũ.
Kiều Hân bên cạnh Kiều Vũ, khoác tay .
Cô ngẩng cao cằm, kiêu hãnh như thể lấy vẻ uy nghiêm mất đó.
Lâm Đào sững sờ. Cô Kiều Niên.
- Niên Niên, trai đến !
Kiều Vũ vẫn như . Anh mặc một bộ vest may đo cẩn thận, đeo kính gọng vàng, tóc chải ngược .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-148-anh-ay-ve-roi.html.]
Trông vẻ là một cực kỳ cứng nhắc, thậm chí phần đần độn, nhưng ánh mắt tràn đầy sự tàn nhẫn.
Kiều Vũ nở một nụ dịu dàng và tao nhã. Nhìn từ xa, trông giống một quý ông lịch thiệp. Kiều Niên rõ đàn ông tuyệt đối đơn giản như vẻ ngoài.
Nếu gặp Kiều Vũ, cô gần như quên mất .
Cố Châu cảm thấy nét mặt Kiều Niên gì đó khi Kiều Vũ. Ánh mắt tối .
Kiều Vũ bước cũng liếc Kiều Niên. Anh bước về phía cô và dừng mặt cô, cô với vẻ khinh miệt.
- Em lớn . - Giọng Kiều Vũ lạnh lùng. Anh Kiều Niên như một con ch.ó hoang.
Kiều Niên ghét những hành động của Kiều Vũ. Anh cao ngạo như , đối xử với cô như thể cô con . Cô vẫn nhớ Kiều Vũ cô như thế hồi năm tuổi.
Kiều Hân nở một nụ tự mãn. Cô đương nhiên thể cảm nhận sự kinh ngạc và sững sờ của Kiều Niên khi đối mặt với Kiều Vũ. Cô cũng thể cảm nhận khí chất mạnh mẽ toát từ Kiều Vũ.
Lúc , sự kiêu ngạo của Kiều Hân vượt quá giới hạn. Kiều Hân cảm thấy Kiều Niên chỉ là Kiều Niên - một phụ nữ rẻ tiền thuộc tầng lớp thấp kém.
Cô sẽ bao giờ trở thành một quý cô đoan trang.
Hôm nay Kiều Niên thậm chí còn mặc váy hội. Trông cô chẳng khác gì một bồi bàn.
Thật nhục nhã!
Với nụ lạnh lùng môi, Kiều Hân hỏi.
- Chị, trai về . Tối nay chị về nhà ăn tối ?
Kiều Vũ Kiều Niên chằm chằm chớp mắt. Vẻ mặt của dường như đang ép Kiều Niên đồng ý.
- Anh chỉ ở vài ngày thôi...
- Cô thời gian. - Một giọng khàn khàn trầm thấp ngắt lời Kiều Vũ.
Giọng bình tĩnh, và khí chất mạnh mẽ trong lời khiến tất cả đều sững sờ.
Không hiểu , tim Kiều Niên hẫng một nhịp. Cô sang Cố Châu đang phía .
Vừa bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn Kiều Vũ, hề để ý rằng Cố Châu đến.
Khi Kiều Vũ đối mặt với Cố Châu, hề dấu hiệu lùi bước. Quả thực, chẳng hề tỏ sợ hãi chút nào. Thay đó, hỏi.
- Cậu Cố, quyền gì hạn chế quyền tự do của em ?