Đối với những mặt tại sự kiện, sự việc của Tưởng Nguyệt chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Người dẫn chương trình nhanh chóng dậy và mời diễn giả thứ ba lên sân khấu phát biểu.
Nghĩ đến tình trạng của Tưởng Nguyệt , bà Cố vô cùng lo lắng. Bà bắt đầu về phía phòng đồ.
Kiều Niên vẫn luôn ở bên cạnh bà Cố. Vì sức khỏe của bà Cố , cô lo lắng bà sẽ gặp chuyện may. Cô khẽ .
- Bà ơi, cháu cùng bà!
Tim bà Cố hẫng một nhịp. Ánh mắt bà rơi khuôn mặt của Kiều Niên, trái tim bà như một bàn tay vô hình bóp chặt.
Đứa trẻ chắc hẳn chịu đựng nhiều trong quá khứ!
Trong im lặng, cô chịu đựng sự bất công của thứ, nhưng ngoài mặt, cô giả vờ như chuyện gì xảy .
Bà Cố nắm lấy tay Kiều Niên. Mắt bà đỏ hoe, bà dịu dàng .
- Niên Niên, cháu cần vì bà mà chấp nhận một cháu thích. Cháu chỉ cần theo tiếng gọi của trái tim là .
Kiều Niên sững sờ. Cô cảm nhận tình yêu thương của bà dành cho .
- Bà ơi. - Lần đầu tiên, Kiều Niên gì.
- Cháu nên nở rộ với ánh sáng độc đáo của riêng . Cháu cần sống bóng của bất kỳ ai. Chỉ cần cháu sống tự do theo ý thích và theo tiếng gọi của trái tim là . - Bà Cố nhẹ nhàng .
Nghe lời bà Cố, tim Kiều Niên hẫng một nhịp. Cô cảm thấy vô cùng xúc động.
Mím môi, cô gật đầu mỉm .
Bà Cố mím môi, nhẹ nhàng vỗ tay Kiều Niên, bước về phía phòng đồ.
Bà Cố vài bước thì thấy Tưởng Nguyệt bước .
- Bà ơi. - Tưởng Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu tím.
Sau khi chỉnh trang một chút, vẻ ngoài luộm thuộm của cô biến mất, chỉ còn một luồng khí chất dịu dàng.
Không ai ngờ Tưởng Nguyệt lấy bình tĩnh và bước ngoài đường khi trò hề đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-168-xin-loi.html.]
Xem Tưởng Nguyệt là một kiên cường.
Bà Cố ban đầu mắng Tưởng Nguyệt, nhưng khi nhớ vẻ đáng thương của Tưởng Nguyệt sân khấu , bà do dự.
Tuy nhiên, bà Cố cũng tha thứ cho Tưởng Nguyệt quá nhanh, vì bà lo lắng Tưởng Nguyệt sẽ càng ngày càng lời. Vì , bà lạnh lùng .
- Sao cháu vẫn biến ?
Mắt Tưởng Nguyệt đỏ hoe. Cô mím môi. Cô lấy tất cả sự tôn nghiêm mất hôm nay.
Cô bước đến bên Kiều Niên và cúi chào một cách cung kính.
- Chị Niên Niên, em tự chuốc lấy chuyện. Em chị thất vọng . Em chỉ hỏng váy của chị mà còn phá hỏng cả thiện ý của bà nội. Em thực sự xin . Mong chị tha thứ cho em. Em sẽ sửa váy sớm nhất thể.
Nghe thấy lời Tưởng Nguyệt, đều kinh ngạc.
- Tiên nữ Tưởng Nguyệt cúi đầu xin . Xem cô thật sự !
- Haiz, chị Tưởng Nguyệt sỉ nhục quá. Chị chịu đủ hình phạt . Suy cho cùng, tất cả chỉ là hiểu lầm ngay từ đầu!
- Thật , chị Tưởng Nguyệt tưởng nhầm váy của cũng gì sai. Dù thì, đây Cố lão phu nhân chỉ may váy cho chị thôi. Hầu hết chắc chắn sẽ nghĩ rằng váy bà nội may là dành cho .
- Phải, , . Đó là bản tính của con !
- Giáo sư Kiều, cô tha thứ cho chị Tưởng Nguyệt?
- Vâng, . Lúc đó chỉ là hiểu lầm thôi. Giờ hiểu lầm giải quyết, chị Tưởng Nguyệt xin , xin hãy tha thứ cho chị !
Ánh mắt Kiều Niên lạnh như nước. Cô đó im lặng Tưởng Nguyệt, một lời.
Bà Cố bên cạnh những thở phào nhẹ nhõm mà còn nhíu mày sâu hơn. Đôi mắt bà chất chứa những cảm xúc phức tạp.
- Chỉ vì cô xin , chẳng lẽ cô chấp nhận lời xin của cô ? - Đột nhiên, một giọng nam đầy nam tính vang lên từ bên cạnh, đầy vẻ châm biếm.
Mọi đều sang.
Không ngờ là Cố Châu!
Cố Châu đút tay túi quần. Người toát một luồng khí lạnh lẽo khiến vô thức lùi vài bước.