Vương Diệu nắm chặt tay, cắn môi .
Năm năm . Anh  đến thăm gia đình cô.
Hồi đó, cô  yêu  ngay từ cái  đầu tiên.
Khi chị gái cô mất trong lúc sinh nở, cô   đau khổ. Tuy nhiên,  thấy  đau khổ như , cô  khao khát  c.h.ế.t  chị gái .
Cô  Trần Thanh  rằng  dường như  rơi  bẫy của ai đó  dịp Trung thu. Chính vì ,   mất  nhiều thời gian để tìm kiếm  phụ nữ mà   qua đêm cùng.
Người phụ nữ đó chính là chị gái cô.
Thấy  tận tâm với chị gái như , cô  tự hứa với lòng  rằng   sẽ cưới . Cô  sát cánh bên ,  chị gái chăm sóc gia đình , để   bao giờ  buồn nữa.
Bao nhiêu năm qua, cô  cố gắng học hành chăm chỉ, cố gắng trưởng thành thật nhanh. Cô  trở nên xuất chúng hơn.
Chỉ khi đó cô mới đủ tư cách để cưới  và chữa lành trái tim tan vỡ của .
Tuy nhiên, Vương Diệu  bao giờ nghĩ rằng   chậm một bước.
Làm    thể quên chị gái cô?
Làm    thể cưới một  phụ nữ khác?
Nghĩ đến đó, Vương Diệu càng cảm thấy tồi tệ hơn.
Vương Diệu bước xuống cầu thang.
Chẳng mấy chốc, cô thấy Kiều Niên đang cầm những vật liệu cần thiết để  túi phúc.
Vương Diệu  nao núng. Mắt cô đỏ hoe khi  chằm chằm  những món đồ trong tay Kiều Niên. Nếp nhăn mày càng lúc càng sâu.
Thấy vẻ mặt Vương Diệu  gì đó  , Kiều Niên tỏ vẻ quan tâm một cách lịch sự.
- Cô  khỏe ? Nếu cô ,   thể giúp cô bắt mạch.
Vương Diệu lắc đầu. Giọng cô run run.
- Tối qua...  ngủ  ngon. Cô định  túi phúc ?
- Ừ. - Kiều Niên gật đầu.
Cô  xuống tơ lụa, kim chỉ trong tay, nghĩ thầm nên gửi vật liệu đến chùa lâu hơn. Vật liệu  thể hấp thụ phúc khí của chùa, và cô sẽ  túi phúc.
- Thiếu... Thiếu phu nhân, cô thật . - Vương Diệu  Kiều Niên, giọng   chút mơ hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-176-gap-go.html.]
- Hèn gì Nhị thiếu gia  thích cô đến .
Kiều Niên nghĩ thầm: Cô gái, cô  mù ? Làm     thể thích ?
Kiều Niên cảm thấy nếu    giỏi y thuật, Cố Châu  bỏ mặc cô từ lâu .
Thích cô ?
Chuyện     thể!
Kiều Niên đáp qua loa.
- Nếu hôm nay ngủ  ngon thì nghỉ sớm .    đây. Hôm nay  còn việc khác.
Nói xong, Kiều Niên xoay  bước  ngoài.
Vương Diệu  chôn chân  mặt đất,  bóng lưng Kiều Niên đang dần khuất dần.
Mắt cô càng đỏ hơn.
Nhị thiếu gia chắc hẳn   Kiều Niên đang may túi phúc cho , nên mới  chịu nhận.
Vương Diệu  xuống túi phúc trong tay. Nó  thêu hoa sen. Cô  mất cả tháng trời mới thêu xong.
Hoa sen tượng trưng cho sự sum vầy trăm năm hạnh phúc. Họ sẽ mãi mãi bên .
Cô  ở bên Cố Châu trọn đời,  bao giờ rời xa.  cô hiểu rõ sự khinh miệt trong mắt Cố Châu.
Vương Diệu bất giác nắm chặt túi phúc trong tay, nhíu mày. Cô ném túi phúc  thùng rác.
Chùa Bảo Hoa.
Kiều Niên  thẳng  trong điện và cúng dường một ít tiền cho chùa. Sau đó, cô đặt tấm vải lụa và sợi chỉ  chuẩn   đầu gối Đức Phật. Rồi cô quỳ xuống  Đức Phật cầu nguyện cho cô Lục.
Đối với Kiều Niên, cái c.h.ế.t giống như ngọn đèn tắt. Một khi  chết,   sẽ  còn  gì nữa.
Lý do  sống cầu nguyện cho  c.h.ế.t chỉ là để tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn. Đây cũng là một sự theo đuổi tâm linh.
Kiều Niên thành tâm quỳ lạy ba lạy  khi  dậy.
Khi  nhốt trong bệnh viện tâm thần, cô  quyết tâm sống một cuộc đời   cho chính .
Kiều Niên đang định rời  thì một cô gái với nụ  rạng rỡ bước về phía cô.
- Giáo sư Kiều! - Khi Lục Kỳ  thấy Kiều Niên, cô mỉm  và chạy đến gần, giọng  trong trẻo.
- Vậy  cô cũng tin  Phật giáo!