Cố Châu mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị,   toát  vẻ uể oải. Cùng với vẻ mặt lạnh lùng,  toát lên vẻ kiêng khem điềm đạm.
Cúc áo đầu tiên của   mở , cơ n.g.ự.c  hảo hiện rõ mồn một. Điều đó khiến    xé toạc áo   để  cho rõ hơn.
Ánh mắt Kiều Niên rời khỏi cổ áo của Cố Châu. Cô thản nhiên hỏi.
- Anh  dùng thuốc tắm mà  kê ?
- Rồi. - Cố Châu gật đầu,  bước  phòng của Kiều Niên,  xuống ghế sofa.
Kiều Niên cũng bước . Cô  xuống cách Cố Châu  xa, cố tình tránh né  va chạm  thể.
Cố Châu cảm nhận  sự né tránh của Kiều Niên. Lông mày   nhíu , nhưng nhanh chóng giãn .
- Hôm nay em  cứu mạng Lục lão phu nhân. Lục gia   ơn em. Họ  hỏi em  cần gì ?
Nghe Cố Châu  , Kiều Niên  khỏi cảm thấy lo lắng.
- Lục lão phu nhân hiện tại thế nào ? Bác sĩ  gì?
- Lục Kỳ  lúc cô  đưa Lục lão phu nhân đến bệnh viện, đầu của Lục lão phu nhân càng lúc càng đau. Bà  toát mồ hôi lạnh.
Nghe Cố Châu  , Kiều Niên nhíu mày.
- May mà em  báo cho Lục lão phu nhân  kịp thời. Khám bệnh sớm, các bác sĩ  thể  các biện pháp phòng ngừa cần thiết. Nếu , lão phu nhân  thể  tử vong. Các bác sĩ  đề nghị nhập viện cho lão phu nhân
Lòng Kiều Niên đang căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh . Cô thở phào nhẹ nhõm.
May mà Lục lão phu nhân vẫn .
Cố Châu ghi nhớ phản ứng của Kiều Niên. Ánh mắt  chút ngưỡng mộ,  hỏi.
- Em định ước gì?
- Anh là cây đèn thần trong truyện Aladdin ? - Kiều Niên  nhịn  .
Đôi mắt cô như lấp lánh ánh , trêu chọc.
- Điều ước nào của  cũng  thực hiện ?
Cố Châu   mắt Kiều Niên. Lúc , thời gian như ngừng .
Anh cảm thấy    mặt   là Kiều Niên, mà là một con cáo nhỏ  thông minh và đáng yêu.
Không hiểu , tim   hẫng một nhịp.
Cố Châu hờ hững dời mắt,   chỗ khác. Giả vờ như  quan tâm,  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-178-uoc-nguyen.html.]
- Ước mơ thực tế nào cũng .
- Được. - Kiều Niên  cúi đầu, dường như đang suy nghĩ.
Một lúc lâu , Cố Châu   thấy Kiều Niên trả lời. Anh  đầu  thì thấy Kiều Niên đang trầm ngâm, trông như một con cáo nhỏ, mày nhíu . Cố Châu nhướn mày.
- Em thật sự định nhận lời ?
- Sao  ? - Kiều Niên  Cố Châu vẻ mặt khó hiểu, tiếp tục .
- Nếu miễn phí,     nhận?
Cố Châu   nên lời.
Kiều Niên nghiêm túc .
-   dùng kinh nghiệm  thuốc nhiều năm của  để cứu bà Lục. Bà  tặng  một món quà.  mới là kẻ ngốc nếu  nhận!
Cố Châu    nên lời.
Cố Châu vẫn luôn nghĩ Kiều Niên  hào phóng. Phải  rằng cô thậm chí còn  chớp mắt khi tặng những loại thảo dược vô giá đó cho  khác.
Giờ Cố Châu  tò mò   Kiều Niên  tặng gì.
-   nghĩ  một điều. - Kiều Niên  sang  Cố Châu, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng bóng. Sự phấn khích hiện rõ  khuôn mặt cô.
-    thư trúng tuyển của học viện âm nhạc. Nhà họ Lục  thể   ?
Cố Châu cứ tưởng Kiều Niên sẽ  một món đồ bình thường  thảo dược gì đó. Anh  ngờ cô   thư mời nhập học.
Một lúc lâu , Cố Châu mới hỏi.
- Vậy thôi ?
Qua giọng điệu của Cố Châu, Kiều Niên   đang coi thường yêu cầu của cô. Cô trừng mắt  Cố Châu, vẻ mặt bất mãn.
- Ý  là  khi  “Vậy thôi”? Ước   thật ấn tượng. Anh     Học viện Âm nhạc An Thành khó khăn đến nhường nào. Năm ngoái, một ngàn học sinh mới  một  trúng tuyển!
Càng  Kiều Niên càng phấn khích.
- Những học sinh  nghiệp ở đó đều là những nhân vật lớn trong giới âm nhạc. Nếu    thì đó là vận may của  !
Kiều Niên thích nhất là đàn cổ cầm và guitar bass. Đó là những nhạc cụ cô yêu thích.
Nếu  học ở Học viện Âm nhạc, cô sẽ  thể tự sáng tác nhạc và tự phối khí.
Chẳng  tuyệt vời lắm ?