Dù  cần hỏi, Tần Xuyên cũng  thể cảm nhận  Trường Phong  trải qua  nhiều chuyện đẫm m.á.u ở MY.
Ánh mắt Tần Xuyên dần dần dịu . Ánh mắt  tràn ngập ánh sáng,  gọi với vẻ  thể tin .
- Đại sư .
Tần Xuyên  định  gì đó, thì thấy hai  bước .
Kiều Niên đỡ Tần lão gia từ bên ngoài  và mỉm  với Tần Xuyên. Vừa định hỏi Tần Xuyên  còn quen ông nội , cô thấy ánh mắt Tần Xuyên sáng lên cả căn phòng.
Chẳng lẽ Tần Xuyên  nhớ đến ông nội?
Ngay  đó, Kiều Niên thấy Tần Xuyên  chôn chân  đất, vẻ mặt ngơ ngác.
Kiều Niên bước đến bên cạnh Tần Xuyên, nhẹ nhàng vỗ vai . Cô ân cần hỏi.
- Lão Tần,  còn  thể...
Mắt Tần Xuyên càng lúc càng đỏ, nghẹn ngào.
- Ông nội!
Kiều Niên vội vàng hỏi.
- Trí nhớ của   hồi phục  bao nhiêu ?
Vừa , Tần Xuyên  định xuống giường.
Tần lão gia lập tức trừng mắt  , khinh thường .
- Cháu vẫn còn bệnh. Nằm  giường nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nhúc nhích.
Tần Xuyên  im tại chỗ, giọng   chút nghẹn ngào.
- Ông nội, ông   ? Sao cháu với Niên Niên  tìm thấy ông? Dù ông  việc  ngoài cũng nên  cho chúng cháu  chứ. Ông  , nhưng chúng cháu cứ tưởng...
Anh    thêm lời xui xẻo nào nữa.
Có lúc  nghĩ  chỉ còn  Niên Nhi.
May mà ông nội vẫn khỏe.
Tần lão gia  đến bên cạnh Tần Xuyên,  xuống bên giường bắt mạch cho . Mắt ông đỏ hoe, ông  với vẻ mặt xúc động.
- Ông  , nhưng  cảnh của chúng  khá đặc biệt. Ông sợ việc liên lạc với cháu sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu. Mấy năm nay cháu    , vất vả cho cháu .
Tần Xuyên lắc đầu, cố nhịn  .
- Không vất vả chút nào.
Anh ngước  Trường Phong.
- Đại sư , mấy năm nay  vất vả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1812-lao-tan.html.]
Trường Phong mỉm  lắc đầu,   gì.
Kiều Niên  đến bàn  bên cạnh, đang định pha  thì  Trường Phong chặn .
- Anh pha  đây. Ngồi xuống nghỉ ngơi . - Vừa , Trường Phong  định lấy ấm  từ tay cô.
Kiều Niên   , tránh né tay Trường Phong. Cô mỉm  .
- Đại sư , em  lớn , những việc  em  thể  .
Trường Phong  Kiều Niên  mặt. Kiều Niên cao hơn  một chút, ít hoạt bát hơn nhưng  hiền lành hơn.
Chỉ trong chớp mắt, Tiểu sư   lớn.
Bao năm qua,   thể chăm sóc  cho Tiểu sư .
Nghĩ đến việc Tiểu sư   nhà họ Kiều  nhục,  buồn bã cụp mắt xuống.
- Được , cảm ơn Tiểu sư . Em  lớn thật . - Trường Phong xúc động .
- Vâng, Đại sư  thích  gì?
- Trà gì cũng .
Khi Trường Phong lướt qua Kiều Niên,   khỏi .
- Tiểu sư , dù em  bao nhiêu tuổi, em vẫn mãi là Tiểu sư  của .
Nghe thấy lời Trường Phong, Kiều Niên ngẩng đầu  , hai mắt đỏ hoe, gật đầu.
- Vâng.
Anh cả  với cô rằng  mặt gia đình, cô  cần  ngoan ngoãn lễ phép. Cô chỉ cần sống tự do là .
Kiều Niên cầm ấm   ngoài pha . Trong tủ t.h.u.ố.c của bệnh viện   nhiều lá . Khi cô mang  trở  phòng bệnh, cô thấy Tần Xuyên đang mỉm  kể  chuyện  xảy .
Sau khi Kiều Niên bước , cô đưa  cho ông nội,  cho Đại sư . Cuối cùng, cô đưa một tách cho Tần Xuyên.
Cô  nheo mắt, nghiêm túc  Tần Xuyên.
Nếu cô nhớ  nhầm, chẳng  lão Tần nên kể cho ông nội  chuyện Lục Kỳ ?
Tần Xuyên đương nhiên hiểu  ánh mắt của Kiều Niên. Vẻ mặt  bình tĩnh  hiệu cho Kiều Niên đừng lo lắng.
Ánh mắt sắc bén của Trường Phong nhận  Kiều Niên và Tần Xuyên đang  chuyện  khó hiểu. Anh hỏi thẳng.
- Hai   chuyện gì giấu chúng  ?
Nghe thấy lời Trường Phong, Tần lão gia liếc mắt  Tần Xuyên.
Điện thoại Tần Xuyên rung nhẹ. Anh liếc  tin nhắn.
Lục Kỳ: [Em đến ngay!]