Cố Kỳ và Tiểu Thi vẫn  chạy đến bảo vệ Tiểu Bảo, nhưng  Kiều Niên ngăn .
Cố Kỳ   với vẻ mặt hoang mang. Vừa định  gì đó,  thấy Tiểu Bảo chạy đến với đôi mắt đỏ hoe.
Kiều Niên buông Cố Kỳ và Tiểu Thi , bước nhanh tới. Cô  xổm xuống ôm Tiểu Bảo.
Lúc , nước mắt Tiểu Bảo trào . Cậu bé tội nghiệp ôm chặt lấy cô, hít hít mũi, cố gắng  .
Khi Cố Kỳ và Tiểu Thi chạy đến, họ thấy Tiểu Bảo trông như sắp .
Cố Kỳ cảnh giác   đàn ông  trong bóng râm phía xa, nhíu mày.
- Tiểu Bảo, ông  ức h.i.ế.p em ? Đừng sợ. Anh sẽ gọi  đến ngay!
Trong suốt thời gian Cố Kỳ ở nhà họ Lục,  liên tục  Lục Châu tẩy não. Anh  rằng chỉ cần phát hiện   khả nghi hoặc  kẻ ức h.i.ế.p , bọn họ  thể gọi .
Theo quan điểm của Cố Kỳ, Lục Châu là  Cả của , cũng là  Cả của các  khác, nên  tin lời Lục Châu  chút nghi ngờ.
Kiều Niên  sang  Cố Kỳ bên cạnh, vội vàng giải thích.
- Tiểu Kỳ, con  cần gọi  đến.
- Chú  là chú Trường Phong, chú     . - Giọng Tiểu Bảo nghẹn ngào. Rồi  ngậm miệng ,   gì nữa.
Nghe Tiểu Bảo  , Kiều Niên  Tiểu Bảo vẫn  quan tâm đến Đại sư . Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Bảo, nhỏ giọng dỗ dành.
- Chẳng  Tiểu Bảo vẫn luôn nhớ chú Trường Phong ? Con    chuyện với chú Trường Phong ?
- Không! - Tiểu Bảo  chút do dự từ chối, giọng nghẹn ngào.
Tiểu Bảo đưa tay lên lau nước mắt. Cậu bé lớn tiếng .
- Con  cần những   cần con. Tuyệt đối !
Tiểu Bảo càng ,  càng buồn. Nước mắt lăn dài  má,  c.ắ.n môi cố gắng  .
Kiều Niên  Tiểu Bảo, nhớ  Đại sư  lo Tiểu Bảo sẽ buồn nên  trốn  bóng tối  rời   khi  thấy Tiểu Bảo.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Bảo an ủi và dịu dàng .
- Tiểu Bảo, thật  bố và chú Trường Phong gửi con đến đây là để bảo vệ con. Họ   con  tổn thương.
Tiểu Bảo  xong lời Kiều Niên,  nức nở.
- Mẹ ơi, con hiểu, nhưng con  ngoan ngoãn chờ họ đến đón con...
Tiểu Bảo gần cuối   nức nở  ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1821-goi-chu-la-chu.html.]
Cậu bé yêu bố và chú Trường Phong cũng nhiều như yêu  và bố.
Lòng Kiều Niên đau nhói khi ôm Tiểu Bảo. Tiểu Bảo thông minh và hiểu chuyện, nhưng dù   bé cũng chỉ là một đứa trẻ. Chắc hẳn lúc  thấy Trường Phong,  bé  cảm thấy tủi  và nghĩ đến việc  "bỏ rơi"  đó.
Ban đầu, Tiểu Bảo chỉ  khe khẽ. Về ,  bé  kiềm chế  mà  lớn.
Gió thổi thẳng tiếng  của Tiểu Bảo bay xa.
Khi hai  đàn ông đang  dạo trong vườn  thấy tiếng  của đứa trẻ, họ lập tức dừng , ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Lục Niên rút tay  khỏi túi quần, cẩn thận xác định hướng phát  tiếng .
- Ai  ?
Tiếng    giống như tiếng  của một đứa trẻ.
Lục Châu chỉ về hướng phát  tiếng   nhanh chóng bước tới.
- Có lẽ ba đứa trẻ  thương . Mau gọi bác sĩ gia đình .
Lục Niên vội vàng  theo. Đồng thời,  cũng  lấy điện thoại  gọi bác sĩ gia đình.
Sau khi Lục Niên cúp máy, vẻ mặt  trở nên nghiêm nghị.
Ba đứa trẻ bình thường  ngoan ngoãn và đáng yêu. Chúng  bao giờ , chứ đừng  là  như thế .
Chắc chắn  xảy  chuyện gì đó.
Khi Lục Châu và Lục Niên đến, họ thấy Kiều Niên đang ôm Tiểu Bảo, mặt Tiểu Bảo đỏ bừng vì .
Cố Kỳ và Tiểu Thi  cạnh Kiều Niên.
- Tiểu Bảo.
- Đường!
Lục Châu và Lục Niên   xong, liền gọi hai cái tên khác .
Tuy nhiên, hai  nhanh chóng  về phía Kiều Niên và những  khác.
Khi bước tới, Lục Châu thấy Tiểu Bảo  lóc t.h.ả.m thiết liền mềm lòng. Giọng  của  dịu dàng hơn bình thường  nhiều.
- Sao Tiểu Bảo  ?
Khi Kiều Niên  thấy tiếng Lục Châu, cô     và bất lực .
- Tiểu Bảo...
Mọi chuyện  chút phức tạp. Không thể  vài lời là  thể giải thích .