Trường Phong buồn bã  Tiểu Bảo cúi đầu. Tim  như  một bàn tay vô hình siết chặt, đau đớn đến mức  thở nổi.
Tim  nhói đau khi  Tiểu Bảo  mặt. Anh  nhịn  đưa tay lên an ủi như  và xoa cái đầu bé nhỏ.  , dường như  nghĩ  điều gì đó nên bất lực rụt tay .
Tiểu Thi  hành động của Trường Phong, mắt cô  khỏi đỏ hoe. Qua lời  và hành động của Trường Phong, cô cảm nhận    quan tâm đến Tiểu Bảo.
Tiểu Thi khịt mũi, đưa tay ôm lấy cổ Lục Niên. Giọng cô  nghẹn ngào.
- Cậu ơi,  chú Trường Phong thế , cháu thấy buồn quá.
Lục Niên nghiêng đầu  Tiểu Thi bên cạnh. Ánh mắt  tràn ngập nụ  trìu mến. Anh nhẹ nhàng cọ trán   trán Tiểu Thi, dịu dàng .
- Ngoan nhé.
Kiều Niên nhận  hành động của Trường Phong. Cô  ngăn cản Đại sư . Nếu Đại sư  chạm  Tiểu Bảo,  bé  thể  nổi giận.
Thấy Tiểu Bảo  chịu  chuyện với Đại sư , Kiều Niên cảm thấy  thể để Tiểu Bảo hiểu lầm  nữa. Cô  thể nhân cơ hội  để hai   lành.
Đại sư  và Tiểu Bảo rõ ràng  quan tâm . Tại  họ   hiểu lầm ,  chịu đựng đau khổ như ?
Trường Phong  Tiểu Bảo thật sâu    bỏ .
 lúc , một giọng  nức nở gào lên đầy kích động.
- Chú Trường Phong!
Trường Phong dừng bước.
- Chú   bỏ rơi cháu. Nếu cháu  phát hiện  chú, chẳng lẽ chú  định gặp cháu ? - Tiểu Bảo  lóc t.h.ả.m thiết.
Mọi  ở đó đều  về phía Tiểu Bảo.
Trường Phong    Tiểu Bảo,  giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Ban đầu,  nghĩ Tiểu Bảo đang giận  và sẽ   chuyện với  nữa.
Lúc đó,  nghĩ   nhầm, nhưng  chắc chắn    nhầm giọng Tiểu Bảo.
Ánh mắt  lóe lên khi  Tiểu Bảo đang  trong vòng tay Lục Châu. Mặt Tiểu Bảo đỏ bừng vì , nước mắt vẫn còn đọng  mặt. Trong mắt  tràn ngập sự oán giận, sợ hãi và cả chút tức giận.
Tiểu Bảo  thẳng  mắt Trường Phong. Cậu thực sự sợ   chú Trường Phong sẽ  mất,  thể sẽ  bao giờ gặp  nữa.
Tiểu Bảo nức nở, vươn tay về phía Trường Phong. Cậu  bằng giọng trẻ con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1823-thao-go-nut-that-trong-tim.html.]
- Ôm.
Cậu nịnh nọt một cách bá đạo.
Lục Châu  Tiểu Bảo trong vòng tay , ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
Thời gian Tiểu Bảo ở nhà họ Lục,  thường chơi với Cố Kỳ và Tiểu Thi. Thậm chí ngày nào  cũng tập thế cưỡi ngựa. Anh luôn cảm thấy Tiểu Bảo là một đứa trẻ tự lập. Khi ở nhà,  bé  bao giờ chủ động đòi ôm.
Lục Châu  kịp định thần  thì Tiểu Bảo đang  trong vòng tay   biến mất.
Tiểu Bảo ôm chặt lấy cổ Trường Phong, vùi đầu  cổ Trường Phong. Cậu bé  đến mức   run rẩy.
Tuy Tiểu Bảo  hết  vì , nhưng vẫn  quên lẩm bẩm.
- Chú Trường Phong,   chú   lừa cháu nữa. Nếu  cháu sẽ giận đấy. Chú  luôn ở bên cạnh cháu. Dù   ngoài cũng   cho cháu .
Trường Phong đau lòng vuốt ve lưng Tiểu Bảo, giúp  bé bình tĩnh .
Tiểu Bảo  vài tiếng   tiếp.
- Cháu sẽ  nghịch ngợm nữa. Cháu sẽ  lời chú và bố. Sau  chú   bỏ rơi cháu!
Trường Phong  cúi đầu. Ngửi thấy mùi sữa thơm phức   Tiểu Bảo, lòng  dịu .
- Tiểu Bảo, chúng   bao giờ nghĩ đến chuyện   gặp cháu.
- Cháu đợi chú lâu như , mà chú vẫn  đến. Lần  chú đến,  mà chú vẫn   gặp cháu! - Tiểu Bảo càng  càng buồn.
Mắt Trường Phong cũng  đỏ. Anh nhẹ nhàng áp trán   trán Tiểu Bảo. Anh thấy rõ những giọt nước mắt  mi Tiểu Bảo, lòng  nhói đau.
- Được ,   chú sẽ luôn ở bên cháu.
Tiểu Bảo    ngẩng đầu lên. Cậu  Trường Phong  mặt, hít một .
- Được , hứa !
Nói xong, Tiểu Bảo kéo tay còn  của Trường Phong.
Trường Phong tự nhiên giơ ngón út , hứa hẹn với Tiểu Bảo.
Trước đây họ vẫn thường thỏa thuận như .
Tiểu Bảo giờ  mãn nguyện . Cậu ngừng ,  rạng rỡ với Trường Phong.
Trường Phong  cảm xúc của Tiểu Bảo lây nhiễm. Ánh mắt  hiện lên nụ  khi nhẹ nhàng giúp Tiểu Bảo lau nước mắt  mặt.