Ngày hôm , khi Kiều Niên tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của cô là  Cố Kỳ   giường. Cố Kỳ hình như  tỉnh.
Rửa mặt xong, Kiều Niên trang điểm nhẹ  bước  ngoài.
Cô bước xuống cầu thang. Từ góc  của , cô tình cờ thấy cả nhà đang ở phòng khách.
Các  trai cô đều ở nhà,   ghế sofa chơi với ba đứa nhỏ. Bố  cô đang  ở một chiếc bàn cách đó  xa, sắp xếp lịch  việc tiếp theo với  hầu. Bà nội  bên cạnh  báo.
Người hầu vội vã  , như thể đang chuẩn  cho ngày lễ sắp tới.
Lục Kỳ và Tống Vũ  nép   ghế sofa bên cạnh. Cô đang bắt mạch cho Tống Vũ với vẻ mặt nghiêm túc. Khuôn mặt  sưng húp của cô vô cùng đáng yêu, đôi mắt  tràn ngập vẻ bối rối.
Tống Vũ nở một nụ  dịu dàng,  Lục Kỳ trìu mến.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ kiểu Pháp, vạn vật như  bao phủ trong một lớp ánh sáng trắng tuyệt . Khung cảnh tựa như một thế giới trong mơ, mang đến cảm giác siêu thực.
Bước chân của Kiều Niên càng lúc càng chậm. Trước đây, cô  từng dám mơ đến điều , chứ đừng  đến việc mong đợi một cuộc sống hạnh phúc như .
Lúc , Cố Châu bước . Anh cao lớn, mặc một bộ vest  may đo cẩn thận. Dưới mái tóc bồng bềnh là một khuôn mặt điển trai.
Lưng  hướng về phía ánh nắng, cả  tỏa  ánh hào quang vàng rực. Vừa bước  phòng,    thấy Kiều Niên. Đôi mắt đen láy của  tràn ngập sự dịu dàng, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
- Chào buổi sáng, Niên Nhi.
Nghe thấy giọng của Cố Châu,   đều vô thức  ,   theo ánh mắt , thấy Kiều Niên đang   cầu thang.
- Chị!
- Đường!
Ba đứa bé đang vui đùa với  của  lập tức trở nên nghiêm túc. Họ  chằm chằm  Kiều Niên đang  cách đó  xa.
- Mẹ ơi!
Kiều Niên vui mừng    trong phòng khách. Nước mắt trào . Cô cảm thấy thật hạnh phúc khi  nhiều   yêu thương  đến .
Cô sẵn sàng từ bỏ tất cả để bảo vệ gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1830-han-thu.html.]
Thấy Kiều Niên bước tới, Tô Nhan đang  ở bàn liền mỉm  dịu dàng  với dì Cao.
- Mọi  đều đến , chuẩn  đồ ăn .
- Vâng, thưa bà. - Dì Cao mỉm  đáp lời Tô Nhan. Bà    về phía bếp. Vừa  , ánh mắt bà tràn ngập sự ghen tị và oán hận.
Dì Cao hít một  thật sâu.
Cuộc sống gia đình thật hạnh phúc!
Kìm nén nỗi oán hận trong lòng, dì Cao chỉ  thể giả vờ bình tĩnh.
Kiều Niên bước xuống cầu thang. Lục Giang là  đầu tiên chạy đến, ánh mắt tràn ngập niềm vui và khao khát.
- Đại tiểu thư,   dặn dò  bảo vệ em ở sân bay , nhưng  thấy em . Không ngờ em  về sớm như .
Nói xong, Lục Giang mỉm , xoa xoa mái tóc ngoan ngoãn của Kiều Niên.
- Em cố ý  chúng  bất ngờ ?
Lục Nhiêu  cạnh Lục Giang, giơ tay đặt lên eo . Dưới lớp áo sơ mi trắng, mơ hồ  thể thấy  cơ bắp cuồn cuộn của . Anh dịu dàng  Kiều Niên, trêu chọc.
- Anh nghĩ em gái hẳn là   gặp chúng  nên mới về sớm.  mà,    em gặp những  khác . Chẳng lẽ chúng   quan trọng với em ?
- Không,   quan trọng. Chỉ là bọn em  tiễn sư phụ .  mà,  khi từ chỗ sư phụ về, em  về nhà ngay! - Kiều Niên mỉm  ngọt ngào, nhẹ nhàng xin .
- Em cam đoan chị  đúng. Trước đó, chị chỉ  cùng sư phụ thôi. - Lục Kỳ chật vật rời khỏi bốn  trai, tiến đến bên Kiều Niên, ôm chặt lấy cánh tay cô.
- Đừng trách chị nữa. Nếu chị rảnh thì  về nhà từ lâu !
Lục Giang  thấy Lục Kỳ  , nhíu mày hỏi.
- Em   gặp Tần Xuyên ?
Lục Giang  nhướn mày. Sao em gái  ngày nào cũng ở bên Tần Xuyên mà  chịu học hành chăm chỉ?
Lục Kỳ lập tức nhún vai, nhích  gần Kiều Niên. Cô  Kiều Niên với ánh mắt đáng thương, như thể mong Kiều Niên giúp .