Kiều Niên lập tức hiểu ý Lục Kỳ. Cô vội vàng đổi chủ đề.
- Được , bữa sáng sắp xong . Đi ăn thôi. Em  đói.
Mấy    về phía bàn ăn    rôm rả.
Cố Châu là  đầu tiên nhận  Kiều Niên đang  xuống cầu thang. Chưa kịp  gì thêm,  thấy Kiều Niên     đưa đến phòng ăn. Anh chỉ  thể   cô từ xa.
May mắn , ba đứa bé đều ở bên cạnh. Anh mỉm  bế chúng  phòng ăn.
Người hầu của Lục gia đều  tuyển chọn kỹ lưỡng. Hơn nữa, họ đều  trải qua khóa huấn luyện đặc biệt. Ai nấy đều  kỹ lưỡng và hiệu quả,  ai  thể tìm  khuyết điểm nào.
Đồ ăn  bàn tỏa  mùi thơm phức.
Tô Nhan   Kiều Niên thích ăn gì,  ngại ngùng  dám hỏi trực tiếp, nên bà bảo  hầu chuẩn  các món ăn khác . Lần , vì   nhà họ Lục đều  mặt, cả nhà   đoàn tụ nên bữa sáng  vô cùng thịnh soạn.
Khi      bàn ăn, Cố Châu cuối cùng cũng  cơ hội  xuống bên cạnh Kiều Niên. Anh vẫn đang bế Tiểu Thi  tay. Anh  Kiều Niên bên cạnh, đôi mắt đen láy như đá hắc diện thạch sáng ngời.
- Lúc  bệnh viện,   thấy em.
Nghe lời Cố Châu , Kiều Niên ngượng ngùng . Tối qua, cô định cùng Đại sư  đến nhà họ Lục, nhưng nhớ  Đại sư   gặp Tiểu Bảo. Hai  quyết định  đường đến nhà họ Lục. Sau đó, cô quên nhắn tin cho Cố Châu.
Kiều Niên nở một nụ  áy náy, giọng  chỉ hai  mới  .
- Em  mới về. Có nhiều việc   quá.
- Vậy là em quên   ? - Cố Châu  theo Kiều Niên, giúp cô sắp xếp đũa.
- Sao  thế ? Em chỉ quên nhắn tin cho  thôi. - Kiều Niên tuyệt đối sẽ  thừa nhận   quên mất Cố Châu.
Cố Châu cụp mắt xuống. Hàng mi dài che khuất đôi mắt đen láy, khiến    thể đoán   đang nghĩ gì.
- Vậy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1831-trung-phat.html.]
Giọng   nhẹ nhàng pha lẫn chút nguy hiểm.
- Dĩ nhiên . - Nhìn thấy cử chỉ dịu dàng của Cố Châu, Kiều Niên cảm thấy lạnh sống lưng. Hai tay bất giác nắm chặt  gầm bàn.
- Vậy trong lòng em,  là  như thế nào? - Cố Châu ngẩng đầu  Kiều Niên, nghiêm túc hỏi.
Kiều Niên  nhịn   thẳng dậy. Cô  từng nghĩ đến vấn đề , nhưng vẻ mặt Cố Châu  nghiêm túc như , như thể  hỏi cho  nhẽ.
Cố Châu nhận  Kiều Niên đang căng thẳng. Môi   cong lên.
- Hiếm khi em  ở bên gia đình. Ăn uống cho ngon miệng. Nghĩ kỹ . Hy vọng tối nay   thể   câu trả lời mà  thích...
Những  khác cũng đang trò chuyện  đùa. Một   nhận thấy hành động của Cố Châu và Kiều Niên. Họ vô thức nghĩ rằng cặp đôi đang thì thầm.
Người khác  thể   thấy Cố Châu và Kiều Niên  gì, nhưng Tiểu Thi thì   rõ. Cô bé nhận     lo lắng. Bối rối, cô ngước lên  Cố Châu và  bằng giọng trẻ con.
- Bố ơi, lời bố   lạ quá.
- Lạ ở chỗ nào? - Khi Cố Châu  Tiểu Thi, giọng  của   dịu dàng,  hề  chút áp bức nào.
Tiểu Thi ôm Cố Châu, nhẹ nhàng .
- Hình như những gì bố   khiến  khó chịu. Bố   trả lời theo ý bố ? Ai cũng  suy nghĩ riêng,  bố  thể ép  khác  lời bố chứ?
Khi Kiều Niên  thấy lời Tiểu Thi, cô cúi đầu hôn lên má cô bé. Đôi mắt  như hồ ly của cô thoáng hiện một tia .
- Tiểu Thi , thực   lớn đôi khi cũng  đùa giỡn. Bố con chỉ đùa thôi.
Tiểu Thi nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
- Bố ơi, nếu bố  thích câu trả lời của , bố  định phạt  ?
Trước đây, khi Tiểu Thi ở bên Tống Mạn, chỉ cần  chiều theo ý , Tống Mạn sẽ phạt cô.
Nghĩ đến đây, Tiểu Thi nhíu mày.