Khi Kiều Niên  thấy lời  , cô  nhịn   thành tiếng. Cô mỉm  trêu chọc.
- Giờ  nhắc đến thì cứ như em đang  lệnh . Em thấy khó chịu.
Cố Châu bắt chéo chân  lên chân trái. So với vẻ ngượng ngùng của Kiều Niên,    bình tĩnh. Anh .
- A Niên và Lục Châu, hai  còn nhiều việc quan trọng hơn  .
Nghe thấy lời lẽ thô lỗ của Cố Châu, Kiều Niên huých khuỷu tay , như  : "Sao  chẳng lễ phép gì cả? Còn sai bảo  trai em  cái  cái  nữa chứ!"
Lục Châu và Lục Niên liếc    lập tức  thẳng dậy. Lục Châu  thẳng thừng.
- A Châu,  đang ở nhà bố  Đường. Anh nên sửa  cách xưng hô , đừng gọi thẳng tên chúng  nữa  ? Nghe  vẻ  vô lễ.
Cố Châu im lặng.
Người nhà họ Lục đều thông minh như cáo,  dễ đối phó chút nào.
Hiếm khi thấy Cố Châu  chịu khổ, từng  một cố nén .
Nhìn Cố Châu như , Kiều Niên  nhịn  . Cô trêu chọc.
- Xem  chỉ cần  trai em dùng  phận  trai của em là  thể trực tiếp áp chế .
Cố Châu thu hồi ánh mắt,  Kiều Niên bên cạnh. Anh ghé sát  tai Kiều Niên, thấp giọng .
- Chỉ cần  áp chế em,  thứ khác đều  quan trọng.
Khi Kiều Niên  thấy lời Cố Châu, cô nghĩ đến việc tính cách của Cố Châu  thể áp chế cô như thế nào. Tuy nhiên, khi bắt gặp ánh mắt của Cố Châu, cô  nhớ đến những chuyện xảy   giường mỗi ngày. Vành tai cô  đỏ.
Áp chế mà  đang  đến... Ngoài tính cách áp bức, còn  áp chế về thể xác nữa, đúng ?
Kiều Niên im lặng   chỗ khác.
Cố Châu rời mắt khỏi Kiều Niên,  bốn   đối diện với vẻ mặt bình thản. Anh chào hỏi.
- Anh Cả và  Hai.
Lục Niên  Cố Châu gọi  như ,  khỏi căng thẳng. Anh cảm thấy  gì đó  .
- Anh Ba và  Tư. – Cố Châu cũng rời mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1837-phan-do.html.]
Càng , Lục Niên càng cảm thấy ngượng ngùng. Anh  .
- Thôi bỏ , em thực sự  quen gọi như . Bao nhiêu năm nay, em vẫn luôn gọi  là  Hai. Chúng   xa  nhiều năm như  . Vậy thì, cứ gọi thế nào thoải mái là .
Lục Nhiêu gật đầu đồng ý. Để  Hai Cố gọi  là   cũng , nhưng  thấy  lạ.
Lục Giang cũng cảm thấy như .
Mấy    chuyện  , nhưng vẫn chuyển sang chủ đề nghiêm túc.
Lục Châu thu  nụ , nghiêm túc hỏi.
- Còn  việc gì cần chúng  giúp nữa ?
Chuyện  liên quan đến an nguy của   trong nhà họ Lục. Ai nấy đều  lo lắng.
Cố Châu buông chân xuống,  thẳng dậy. Vẻ mặt nghiêm túc .
- Nhà họ Lục vẫn còn gián điệp. Các   nhanh chóng điều tra chuyện . Nếu cứ kéo dài như , e rằng...
Cố Châu   thêm gì nữa. Vẻ mặt   đều  nghiêm túc.
Lục gia.
Nếu Lục gia vẫn còn gián điệp thì quá đáng sợ. Phải  rằng bọn họ  sàng lọc  lâu mới chọn  những  hầu .
Kẻ thù công khai  đáng sợ. Kẻ thù ẩn núp trong bóng tối mới là đáng sợ nhất.
Chuyện   khó khăn. Thứ nhất, bọn họ  khó tìm  nội gián trong nhà. Thứ hai, dù  tìm   nội gián  nữa, bọn họ cũng sẽ cảm thấy  khó chịu, bởi vì  đó chắc chắn là  bọn họ tin tưởng.
Gương mặt dì Cao thoáng qua trong đầu Kiều Niên. Đôi mắt  như hồ ly của cô  nheo , ánh lên vẻ lạnh lùng. Cô .
- Mọi  vẫn còn nhớ chuyện của Kỳ Kỳ  đây chứ? Tên gián điệp  chắc chắn luôn ở phe địch. Bà  là một lưỡi d.a.o sắc bén. Nếu bà   tay, e rằng cả nhà họ Lục sẽ  thoát .
Ngừng một chút, Kiều Niên  tiếp.
- Người  chắc hẳn  ở nhà từ lâu , cho nên dù  ở nhà họ Lục bao nhiêu năm  nữa, chúng  cũng nên điều tra kỹ càng. Dù  thì ngoài gia đình  , bọn họ cũng  đáng tin cậy.
Bốn  em  Kiều Niên   đều cảm thấy  khó chịu. Ai cũng  Kiều Niên đang ám chỉ ai.
Giọng Lục Niên lạnh lùng, xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ mà Kiều Niên  mơ hồ nhắc đến. Cứ như thể  đang  ăn buôn bán, vô cùng vô lý.
- Bọn   điều tra tất cả các mối quan hệ  đây của bà  . Bà  chỉ là một  bình thường. Lúc bà   nhà họ Lục, em còn   đời.