Thời gian dường như trôi qua chậm chạp lạ thường. Ngoại trừ Tần lão gia và Thẩm Mỹ, tất cả   trong phòng đều căng thẳng đến mức  dám thở mạnh.
Lina căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Cô  chằm chằm  Tần lão gia  chớp mắt.
Khoảng một phút , Tần lão gia bình tĩnh rút tay .
-   thể chữa bệnh bại não cho phu nhân Tổng thống.
Mắt   sáng lên. Lina lập tức  thẳng dậy, đôi mắt lấp lánh. Cô hỏi.
- Ông nội,  thật  ? Bố cháu cũng  thuê  nhiều bác sĩ nổi tiếng cho  cháu. Họ chỉ  thể duy trì và phục hồi sức khỏe cho bà. Thậm chí họ còn  rằng căn bệnh   thể chữa khỏi.
Những bác sĩ đó cũng là những bác sĩ nổi tiếng khắp thế giới. Không ai dám đảm bảo điều gì.
Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Lina, Tần lão gia chậm rãi đưa hai ngón tay về phía cô và mỉm .
- Hai?
Lina đảo mắt  quanh, sốt ruột hỏi.
- Ông nội  hai năm ?
Lina  mừng rỡ khôn xiết. Nếu  thể chữa khỏi bệnh bại não cho  trong hai năm, cô sẽ   ơn.
 ngay  đó, Lina thấy ông cụ Tần lắc đầu.
Lina lập tức cảm thấy căng thẳng. Ý của ông cụ Tần là hai mươi năm ?
Lina cẩn thận hỏi.
- Hai mươi tháng  hai mươi năm?
Kiều Niên  nhịn   thành tiếng. Cô nhẹ nhàng giải thích.
- Ý ông nội là chỉ cần hai ngày là  thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân Tổng thống.
Nghe Kiều Niên , khóe mắt Lina chợt trào  một giọt nước mắt. Tay cô và Thẩm Mỹ run lên bần bật.
Kiều Niên đang định khuyên Lina đừng quá kích động thì ánh mắt cô vô tình rơi xuống đôi tay đang run rẩy của Thẩm Mỹ. Nghĩ rằng Thẩm Mỹ  tin vui kích động, cô vội vàng .
- Thưa Phu nhân, bây giờ bà  thể quá kích động. Bà  bình tĩnh . Bà  cần  giúp ?
Vừa , Kiều Niên   ông nội đang  bên cạnh Thẩm Mỹ. Cô định hỏi ông xem  nên   ông nên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1849-hai-ngay.html.]
Lúc , giọng nức nở của Lina vang lên.
-  quá kích động.
Lina   với đôi mắt ngấn lệ, đưa tay lau nước mắt. Cô vô cùng phấn khích.
- Suốt thời gian qua, mong ước lớn nhất của  là  mau khỏe .   ngờ chỉ hai ngày nữa,  sẽ thực sự khỏe . …  nghĩ  đang mơ!
Lúc đó, Lina  nghĩ rằng nếu thực sự là hai mươi năm, mặc dù   còn trẻ nữa, nhưng nếu   thể  thấy  bộ thế giới như một  bình thường, cô cũng sẽ mừng cho .
Nước mắt cô rơi  ngừng. Giọng Lina nghẹn ngào xúc động.
-   chờ ngày  lâu lắm .
Trần Thanh,  đang   chiếc ghế sofa bên cạnh,  dậy và bước đến bên Lina. Anh vòng tay qua vai Lina, như thể đang an ủi cô.
Trần Thanh đưa khăn giấy cho Lina bằng tay còn . Lina khẽ gật đầu và lấy khăn giấy lau nước mắt.
Kiều Niên cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô  sang Tần lão gia, thấy ông nội cũng đang  , như thể  điều gì   với cô.
Kiều Niên ngầm hiểu, nên  với Cố Châu.
- Ở  với họ   chuyện. Ông nội và em sẽ bàn về tình hình của phu nhân Tổng thống.
Cố Châu bình tĩnh  Kiều Niên. Sau một hồi im lặng,  hỏi.
- Em thấy   thích  chuyện ?
Cuối cùng Kiều Niên cũng hiểu  Cố Châu  ở bên , nên cô .
- Được!
Kiều Niên nắm tay Cố Châu,  theo  Tần lão gia. Ba  cùng  thư phòng.
Qua khung cửa sổ kiểu Pháp của thư phòng, Cố Châu   phong cảnh sông nước. Anh thầm nghĩ,   sống ở đây cũng  tệ.
Nghĩ , Cố Châu mở cửa sổ ở góc phòng. Tiếng nước sông cuồn cuộn từ bên ngoài vọng , át  tiếng  trong thư phòng.
Kiều Niên  sát  Tần lão gia  ghế sofa. Đôi mắt   nheo , như thể đang chờ ông .
- Bệnh của bà   thể khỏi trong hai ngày. - Tần lão gia  lãng phí thời gian,  thẳng  vấn đề.
- Tuy nhiên,  một  loại thảo d.ư.ợ.c chỉ  thể tìm  nhờ may mắn. Ông   những loại thảo d.ư.ợ.c đó trong tay. Con  tự tìm lấy.