Thấy Kiều Niên gì, Kiều Hân tiếp tục khuyên nhủ.
- Nếu ruột của em phát hiện em buồn vì bà bỏ rơi em, bà chắc chắn sẽ tự trách .
Ánh mắt Kiều Niên thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn. Cô ngước Kiều Hân.
- Nói xong ?
Kiều Hân cảm thấy lạnh sống lưng ánh mắt lạnh lùng của Kiều Niên. Cô khỏi rùng , loạng choạng lùi về phía .
Kiều Niên nheo mắt, giọng lạnh như băng.
- Cô nghĩ sẽ tin tất cả những gì Tô Tuyết ?
Ánh mắt Kiều Hân trở nên ngập ngừng.
Vậy nên Kiều Niên thừa nhận với bản rằng xuất thấp hèn.
Cô mím môi hỏi.
- Chị ơi, nếu dối, tại của chị đến tìm chị?
Kiều Niên Kiều Hân với vẻ mặt vô cảm.
Lời Kiều Hân trúng tim đen.
Hơn hai mươi năm . Tại cha ruột của cô đến tìm cô?
Hồi đưa lên núi sống, cô đủ ăn. Kết quả là, cô liên tục đối mặt với nguy cơ c.h.ế.t đói.
Nếu một ông lão cứu cô, lẽ cô c.h.ế.t cô độc ngoài , .
Điều khiến Kiều Niên băn khoăn nhất là cha ruột của cô bao giờ đến tìm cô.
Nếu một đứa trẻ gia đình yêu thương mà lạc, chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm. Họ sẽ thể chịu đựng cảnh con sống một đường phố.
Kiều Niên nheo mắt.
Nếu Tô Tuyết và những khác đối xử quá đáng với cô, lẽ đến tận lúc c.h.ế.t cô mới là con ruột của Kiều Sơn và Tô Tuyết.
Có lẽ đúng như Tô Tuyết . Đối với cha ruột, cô chỉ là một gánh nặng - một gánh nặng mà họ vứt bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-190-goi-canh-sat.html.]
Cố Châu bóng lưng Kiều Niên, khẽ cau mày, môi mỏng mím chặt. Anh im lặng.
Trần Thanh nhận thấy sự đổi nét mặt của Cố Châu, nhưng thể đoán Cố Châu đang nghĩ gì.
Lúc , tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của .
Khâu Nam, vốn đang ngơ ngác, thấy tiếng chuông điện thoại, giật sợ hãi. Người bắt đầu run rẩy.
Tô Tuyết hoảng hốt Kiều Niên.
Kiều Niên thản nhiên lấy điện thoại từ trong túi .
Số máy gọi đến là 1101.
Tô Tuyết mặt mày tái mét vì sợ hãi. Nếu bà thực sự tống tù, chắc chắn Kiều Sơn sẽ sớm tìm khác khi bà thả .
Về phần hai đứa trẻ, chắc hẳn chúng cũng sẽ thấy bà thật nhục nhã. Có lẽ chúng sẽ bao giờ nhận bà là nữa.
Mồ hôi lạnh túa trán Tô Tuyết. Bà lo lắng Kiều Niên, sốt ruột .
- Kiều Niên, cô chỉ cần rõ lai lịch của cô, cô sẽ báo cảnh sát!
Kiều Hân lo lắng Kiều Niên. Cô thực sự lo lắng chuyện của gia đình sẽ truyền ngoài.
Nếu khác cô chuyện , chắc cô sẽ hổ đến mức dám gặp mặt ai. Cô vội vàng .
- Chị ơi, cứu chị từ khi chị còn là một đứa bé. Bố coi chị như con ruột. Nếu kết quả xét nghiệm quan hệ cha con , em còn ngờ chị quan hệ huyết thống với chúng em. Em nghĩ nhất là chị đừng báo cảnh sát, nếu chúng sẽ sỉ nhục.
Kiều Sơn một bên, vẻ mặt lạnh lùng. Trong thâm tâm, ông vẫn hy vọng Tô Tuyết sẽ tù.
Tô Tuyết chuyện bẩn thỉu, đê tiện như . Bà nên trả giá.
Tuy nhiên, khi Kiều Sơn Kiều Hân , trong lòng ông dâng lên một tia thương hại. Nếu chuyện Tô Tuyết lộ ngoài, Kiều Vũ và Kiều Hân sẽ là những chịu thiệt thòi nhất.
Nghĩ đến đây, Kiều Sơn chỉ thể kìm nén nỗi bất mãn trong lòng.
- Kiều Niên, vì cô từng cứu cô, chuyện đừng để cảnh sát xử lý. Chúng sẽ tự giải quyết.
Kiều Niên điện thoại, ánh mắt cụp xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ còn vẻ lạnh lẽo. Cô liếc những mặt, mỉa mai .
- Các thật . Hồi đó, các cứu mà chẳng chịu trách nhiệm gì với cả. Thậm chí còn bỏ một núi. Nếu ông nội, c.h.ế.t từ lâu . Vậy thì các khác gì cha ruột bỏ rơi ? thấy các còn kinh tởm hơn. Các bao giờ giúp đỡ , mà cướp hết thứ của !