- Y tá Vương, cho  hỏi  ai  đến bệnh viện xét nghiệm ADN ? - Kiều Niên ngập ngừng hỏi. Đây là  đầu tiên cô hồi hộp đến . Tim cô như  nhảy  ngoài.
- Cô Kiều,  thực sự xin . Có lẽ cô  đợi thêm một chút nữa. - Giọng  áy náy của y tá Vương vang lên qua điện thoại.
Ánh sáng trong mắt Kiều Niên dần dần tắt hẳn. Cô lấy  bình tĩnh, mỉm  .
 - Y tá Vương, cảm ơn cô,   phiền cô !
Y tá Vương phụ trách xét nghiệm máu. Cô  thấy sự thất vọng trong giọng  của Kiều Niên. Cô nhẹ nhàng an ủi.
- Cô Kiều,  những việc  thể vội vàng. Những chuyện   tùy duyên. Cô đừng lo lắng. Cứ để  lo. Có tin tức gì,  sẽ báo ngay cho cô.
Nghe y tá Vương , Kiều Niên càng cảm thấy khó chịu hơn. Chẳng lẽ cô thực sự   ruột bỏ rơi, đúng như Tô Tuyết  ?
Nghĩ đến đây, lòng Kiều Niên bỗng thấy trống rỗng. Cô cố gắng gượng dậy, .
- Cảm ơn y tá Vương. Tạm biệt!
Cúp máy, Kiều Niên thất vọng   ghế sofa, cả  chìm trong u ám.
Cô nghĩ đến  con gái lớn nhà họ Lục  mất khi còn nhỏ. Lòng cô càng thêm đau đớn.
Cả hai chuyện đều liên quan đến việc sinh con. Nhà họ Lục coi trọng tình , còn cha  cô dường như chỉ coi cô như gánh nặng. Họ chẳng quan tâm cô sống c.h.ế.t  .
Kiều Niên yếu ớt dựa  ghế sofa, ôm chặt lấy vai . Dường như đây là cách duy nhất để cô cảm nhận  chút  ấm.
Một lúc , tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ chán nản của Kiều Niên.
Cô vội vàng  thẳng dậy. Cảm thấy mặt   lạnh, cô đưa tay chạm . Lúc  cô mới nhận   đang .
Kiều Niên vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt. Chớp mắt thật nhanh, cô cố gắng bình tĩnh   .
- Vào .
- Thiếu phu nhân. - Trần Thanh đẩy cửa bước , thở hổn hển.
Kiều Niên  Trần Thanh với vẻ mặt khó hiểu. Cô hỏi.
- Có chuyện gì ?
- Nhị thiếu gia... Nhị thiếu gia đổ bệnh . Tình hình  nghiêm trọng. Anh   bất tỉnh ! - Trần Thanh lo lắng .
Kiều Niên trợn tròn mắt kinh ngạc. Thuốc cô chuẩn   đó cho Cố Châu là để  định tình hình. Sao bệnh của    bùng phát?
- Chuyện  xảy  khi nào? - Kiều Niên cau mày  Trần Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-209-that-vong.html.]
- Mười phút !
Sắc mặt Kiều Niên   đổi. Cô .
- Bảo quản gia giữ bí mật chuyện Cố Châu tái phát. Đừng để bà nội . Sức khỏe của bà  , bà sẽ  chịu nổi cú sốc .
- Vâng. - Trần Thanh    vội vàng lấy bộ đàm  dặn dò quản gia.
Kiều Niên cầm hộp thuốc thường dùng,  với Trần Thanh đang  ngoài cửa.
- Đi thôi!
- Vâng, thưa thiếu phu nhân. - Trần Thanh đáp.
Kiều Niên  theo  ,   về phía cửa.
Kiều Niên  Trần Thanh với vẻ mặt khó hiểu. Cô hỏi.
- Anh  ở ngoài ?
Nếu Cố Châu  bệnh ở ngoài,  Trần Thanh  về biệt thự nhanh như ?
- Không, Nhị thiếu gia đang ở phía  núi. - Trần Thanh vội vàng giải thích, dẫn Kiều Niên  về phía núi.
Toàn bộ ngọn núi đều thuộc về nhà họ Cố. Trần Thanh lên xe,  khi Kiều Niên lên xe,  bắt đầu lái xe về phía núi.
Kiều Niên    Trần Thanh, hỏi.
- Anh   bệnh gì ?
Trần Thanh  lái xe  .
- Hình như Nhị thiếu gia  trúng độc. Anh    mặt đất,   lạnh ngắt. Dù  cố gắng thế nào cũng  thể đánh thức   dậy.
Kiều Niên khẽ nhíu mày. Chỉ  những triệu chứng , cô  cách nào xác định  tình trạng hiện tại của Cố Châu. Cô cần  bắt mạch cho .
Đường núi quanh co uốn lượn, hai bên đường hoa tươi nở rộ.  Kiều Niên   thời gian ngắm cảnh. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc tiếp theo Cố Châu nên dùng loại thuốc gì.
Trần Thanh lái xe  nhanh. Anh đạp ga liên tục, lượn qua lượn  nhiều khúc cua.
Chỉ trong vài phút, xe  dừng   một sân nhỏ.
Trần Thanh vội vàng bước xuống xe. Anh  đầu  thấy Kiều Niên đang bình tĩnh bước  khỏi xe, tay xách túi thuốc.
Trần Thanh sững sờ trong giây lát.