Vừa   lái xe  nhanh. Nếu là  khác, chắc họ  la hét suốt chặng đường .
Ý nghĩ  thoáng qua trong đầu Trần Thanh chỉ trong một giây. Anh dẫn Kiều Niên  trong.
Kiều Niên  ngờ nhà họ Cố   một cái sân nhỏ kiểu cổ. Vừa bước , mùi hương thoang thoảng  lan tỏa.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Nhìn  cũng chỉ thấy cây xanh và hoa lá, khiến    cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Họ  qua khu vườn và đến một túp lều nhỏ. Ở đó, họ thấy Cố Châu   ghế bành, sắc mặt tái nhợt. Không rõ là còn sống   chết.
Trên đất bên cạnh Cố Châu rải rác hoa, rượu vang đỏ, đồ ăn Tây, và một ít trái cây.
Nét mặt Kiều Niên  đổi hẳn. Trước đây, khi bệnh của Cố Châu bùng phát,  vẫn  thể tự chủ .
  , Cố Châu rõ ràng  mất kiểm soát. Chắc chắn đó là lý do tại   đập phá đồ đạc.
Cô bước lên, kéo ghế  gần Cố Châu và bắt mạch cho .
Áo sơ mi trắng của Cố Châu   rượu vang đỏ nhuộm đỏ. Hai cúc áo  cùng dường như   kéo tuột.
- Cố Châu. - Kiều Niên khẽ gọi.
 Cố Châu  hề phản ứng.
Nếu   Kiều Niên  cảm nhận  mạch đập yếu ớt của Cố Châu,  lẽ cô  nghĩ rằng   chết.
Họ đang ở  núi, gió thổi mạnh khắp nơi. Nếu một  khỏe mạnh đến đây,  lẽ họ sẽ cảm thấy ấm áp và thoải mái, nhưng sức khỏe của Cố Châu   thích hợp với nơi .
Nếu cô  nhầm, bệnh của Cố Châu  bùng phát vì gió mạnh.
Kiều Niên ghi nhớ điều . Cô sẽ nhắc nhở Cố Châu về chuyện  . Quay sang  Trần Thanh, cô hỏi với vẻ khó hiểu.
- Sao    ở đây?
Trần Thanh  vẻ ngượng ngùng. Anh lắp bắp.
- ...
Nói  nhỉ?
Trần Thanh cảm thấy  ngượng ngùng.
Nhị thiếu gia  chuẩn  một món quà sinh nhật bất ngờ cho Nhị thiếu phu nhân.
Nếu thiếu gia  Trần Thanh   với thiếu phu nhân chuyện , chắc chắn sẽ tìm cách trả thù!
Kiều Niên rút tay khỏi mạch đập của Cố Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-210-coc-pha-le.html.]
Trần Thanh  lâu  trả lời, cô cũng chẳng buồn hỏi thêm. Việc quan trọng nhất bây giờ là  định tình trạng của Cố Châu. Cô vội vàng  với Trần Thanh.
- Đến giúp , dìu    nhà!
Trần Thanh lập tức tiến lên đỡ.
Kiều Niên và Trần Thanh  mới đỡ Cố Châu dậy thì mắt Cố Châu  mở bừng.
Ánh mắt  như hồ nước giữa mùa đông, ánh mắt lạnh như băng.
Thấy Cố Châu  tỉnh, Kiều Niên  khỏi mỉm .
- Cố Châu, cuối cùng  cũng tỉnh . Anh...
Trước khi Kiều Niên kịp  hết câu, Cố Châu  đẩy Kiều Niên và Trần Thanh , dường như  còn ý thức   đang  gì.
- Cố Châu! - Kiều Niên lo lắng gọi.
Đôi mắt đỏ hoe của Cố Châu dán chặt  chiếc cốc cuối cùng  bàn. Anh nắm chặt tay, móng tay bấm sâu  lòng bàn tay.
Kiều Niên  theo ánh mắt của Cố Châu. Trong lòng cô  Cố Châu  tiếp tục đập phá. Cô vội vàng bước lên, nhặt chiếc cốc  bàn lên, định đưa cho Cố Châu!
  chạm  chiếc cốc, tay cô cứng đờ.
Chiếc cốc  khác hẳn những chiếc cốc thông thường. Nó dường như   bằng pha lê!
Ánh nắng chiếu xuống chiếc cốc pha lê, khúc xạ đủ màu sắc ánh sáng. Nó  đến mức khiến    thể rời mắt.
Chiếc cốc pha lê đắt giá như !
Nếu một chiếc cốc quý giá như  mà  vỡ thì chẳng  sẽ  đáng tiếc ?
Ánh mắt Kiều Niên thoáng qua vẻ miễn cưỡng.  khi thấy Cố Châu cố gắng kìm nén dục vọng, cô  nỡ ngăn cản. Cô đưa cốc pha lê cho Cố Châu, nhẹ nhàng .
- Muốn đập thì đập!
Cố Châu cầm lấy cốc. Vừa định ném ,  dường như cảm nhận  sự khác lạ ở cốc . Vẻ u ám trong mắt  dần tan biến.
Lông mày  nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn. Anh  chằm chằm  chiếc cốc trong tay,  đặt xuống bàn, dường như hành động đơn giản đó  lấy  hết tự chủ của . Rồi, trong cơn đau,   xổm xuống đất, hai tay ôm đầu.
Trần Thanh  Cố Châu với vẻ khó tin, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Làm  Nhị thiếu gia   thể đặt cốc pha lê trở  bàn trong tình trạng như ? Anh  gần như  còn ý thức  xung quanh nữa!
Chiếc cốc pha lê  hình như cực kỳ quan trọng với Nhị thiếu gia!
Hơn nữa, chiếc cốc pha lê  chính là món quà Nhị thiếu gia chuẩn  cho Nhị thiếu phu nhân!