Chẳng lẽ Cố Châu  phân liệt nhân cách?
Nếu , tại  Cố Châu   nhớ gì về chuyện  xảy ?
Kiều Niên mở miệng định giải thích, Cố Châu tức giận .
- Cút  ngoài!
Sắc mặt Kiều Niên tối sầm . Cô  dậy, ném khăn tắm cho Cố Châu. Không  thêm lời nào, cầm hộp thuốc rời ,  quên đóng sầm cửa .
Cố Châu  bỏ  một  trong phòng tắm.
Sương mù vẫn còn phảng phất trong  khí. Mùi sữa tắm nồng nặc. Anh thực sự ghét mùi .
Trí nhớ của   dừng  ở cửa. Anh  nhớ Kiều Niên đến từ khi nào,   thế nào mà    phòng tắm.
Chẳng lẽ   bất tỉnh  mặt Kiều Niên lâu như  ?
Cố Châu  dậy. Thấy  vẫn còn mặc quần đùi, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi  phần nào. Sau khi tắm rửa sơ qua,  bước  ngoài với chiếc áo choàng tắm.
Cố Châu   ngoài  thấy Trần Thanh run rẩy  ở cửa phòng vệ sinh.
- Cô  ?
Nghe thấy giọng  của Cố Châu, Trần Thanh  sững sờ. Da đầu tê dại. Sao   cảm thấy Nhị thiếu gia  nhớ chuyện gì  xảy  nhỉ?
Thấy Trần Thanh   chằm chằm  trả lời, Cố Châu nhíu mày.
Trần Thanh lập tức cúi đầu, vẻ mặt khúm núm .
- Phu nhân   tiền sảnh.
Nét mặt Cố Châu càng thêm lạnh lẽo. Ánh mắt như đang dò xét Trần Thanh.
-   phòng vệ sinh khi nào?
Trần Thanh khẽ mở miệng. Suy nghĩ hồi lâu vẫn   nên  gì. Cuối cùng,  cúi đầu, lặng lẽ xin  Kiều Niên.
- Phu nhân   rõ.
Cố Châu thu hồi ánh mắt lạnh lùng khỏi Trần Thanh, sải bước về phía tiền sảnh.
Kiều Niên đang lấy chiếc cốc thủy tinh từ hộp thuốc  đặt lên bàn. Vì Cố Châu  tỉnh , nên  đến lúc trả  chiếc cốc cho chủ nhân hợp pháp của nó.
Cố Châu bước đến bên Kiều Niên,  chiếc cốc trong tay cô, đôi mắt phượng của  tràn ngập vẻ hoang mang.
Sao   mất hết ký ức? Anh  đưa chiếc cốc cho Kiều Niên từ khi nào?
Kiều Niên  thấy tiếng bước chân liền  . Nhìn thấy Cố Châu, cô đưa chiếc cốc pha lê cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-217-phan-liet-nhan-cach.html.]
-  trả  cho chủ nhân hợp pháp của nó!
Cố Châu  chiếc cốc pha lê trong tay Kiều Niên. Bàn tay cô trắng trẻo, thon dài, toát lên vẻ quyến rũ mơ hồ. Nghĩ đến cảnh tượng trong phòng tắm  ,  gạt bỏ suy nghĩ ngượng ngùng đó   đầu. Ánh mắt  dừng   khuôn mặt Kiều Niên, bình tĩnh .
- Ngay từ đầu, thứ  là dành cho em.
Khi Kiều Niên  thấy lời Cố Châu, cô ngạc nhiên  . Vẻ hoang mang hiện rõ  khuôn mặt cô.
Chẳng   cũng là chính  ?
Tại   vẫn còn định đưa cốc cho cô?
Anh   tặng chén nghĩa là gì ?
Kiều Niên cảm thấy  vài điều  cần   rõ.
- Anh…
Cố Châu ngắt lời Kiều Niên một cách thờ ơ.
- Đêm nào em cũng uống rượu vang đỏ. Rượu vang đỏ ngon cần   ly ngon. Ly rượu vang thông thường  thể nào diễn tả hết  rượu vang đỏ của em.
Kiều Niên ngước  Cố Châu. Cô  ngờ Cố Châu  để ý đến chi tiết . Cô thở phào nhẹ nhõm. May mà Cố Châu   ý gì khác.
Cũng đúng thôi. Cố Châu là một  lạnh lùng như . Dù  thế nào  nữa,  cũng   vẻ gì là  lãng mạn.
Hơn nữa, ánh mắt Cố Châu  cô lúc tỉnh dậy trong phòng tắm   càng khiến cô chắc chắn rằng  vẫn còn dè chừng cô.
Kiều Niên  xuống chiếc ly pha lê trong tay. Dùng chiếc ly  để đựng rượu vang đỏ quả thực là lãng phí.
Thấy Kiều Niên  vẻ đang suy nghĩ miên man, Cố Châu nghĩ rằng cô đang nghĩ về bệnh tình của   . Anh hỏi.
- Vừa  xảy  chuyện gì ?
Kiều Niên đặt cốc thủy tinh xuống bàn, ngẩng đầu  Cố Châu, nghiêm túc hỏi.
- Chuyện  ,  thật sự  nhớ gì ?
Cố Châu lắc đầu.
- Lại đây,  xuống ghế sofa. - Kiều Niên  hiệu cho Cố Châu  xuống ghế sofa với ,  bắt mạch cho .
Mạch của Cố Châu vẫn còn chập chờn, lúc nhanh lúc chậm, cứ như  trúng độc .
Mắt Kiều Niên tối sầm , lông mày nhíu chặt. Cô  rõ Cố Châu   trúng độc. Ngược , tình trạng của  còn tệ hơn.
Nếp nhăn của Kiều Niên càng sâu.
Quả thực Cố Châu    chứng rối loạn nhân cách phân liệt. Dưới sự hành hạ của bệnh tật,   trở thành một con  ngây thơ, vô tội, tạm thời quên  căn bệnh của .