Thấy  Cao  mặt dài, Đông Hoa gọi.
- Anh Cao.
- Ừ?
- Anh Cao,   thấy màu đỏ và màu tím  hợp  ?
Anh Cao, nặng 100 kg, cúi đầu  . Anh mặc một chiếc áo sơ mi đỏ rực kết hợp với quần tất màu tím. Anh thấy  trông thật đặc biệt. Chẳng  đây là điều  ?
Anh Cao  Đông Hoa. Anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen. Trông  thật quê mùa và  xí!
- Anh thì  gì chứ? Đây là thời trang! - Anh Cao nghiêm nghị .
- Ừ,  . Nhớ lo liệu những việc   dặn nhé.
Anh Cao sốt ruột .
- Được ,  hiểu . Anh   cũng  phụ nữ quyến rũ. Nếu  cô gái nào đó cưỡng h.i.ế.p  quấy rối,  sẽ   chỗ nào để  .
Đông Hoa: ...
Tuy   Cao lo lắng cho , nhưng  lời  Cao   lạ thế?
Đông Hoa  vẻ mặt lo lắng của  Cao, .
- Anh Cao,  thấy  mới là   dám lộ mặt!
Sắc mặt  Cao cứng đờ một lúc. Cuối cùng  cũng lấy  bình tĩnh. Hoảng hốt,  vội vàng lấy hai tay che mặt.
Ai cũng   là quản lý của Đông Hoa. Nếu tìm  , chắc chắn sẽ tìm  Đông Hoa. Phải  rằng Đông Hoa thường    khỏi nhà. Dù  chuyện gì,  Cao cũng sẽ  nhờ  .
Buổi tối.
Khi Kiều Niên trở về biệt thự nhà họ Cố, mặt mũi cô rạng rỡ hẳn lên.
Tưởng Nguyệt đang   sách y khoa trong phòng khách. Thấy Kiều Niên  về, cô liền dừng tay, mỉm  chào đón.
- Chị dâu, chị về !
Tâm trạng vui vẻ của Kiều Niên lập tức biến mất. Cô  Tưởng Nguyệt, thản nhiên .
-   thể giúp gì cho cô?
- Chị dâu, hôm nay chị  học thế nào? - Tưởng Nguyệt nghiêm túc hỏi,  mặt vẫn còn nụ .
- Không tệ. - Kiều Niên  quen  Tưởng Nguyệt nịnh nọt. Thật lòng mà , cô gần như thích vẻ kiêu ngạo của Tưởng Nguyệt hơn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-230-qua-nhap-hoc.html.]
- Chị dâu, bà nội bảo chị lên phòng. - Tưởng Nguyệt vẫn mỉm , .
Kiều Niên đáp  một tiếng   lên lầu.
Cô  đến phòng ngủ của bà Cố và gõ cửa.
- Vào !
Giọng của bà Cố vọng  từ trong phòng.
Kiều Niên đẩy cửa bước . Cô thấy bà Cố đang  bên cửa sổ, lau chùi cây vĩ cầm.
Cây vĩ cầm  thật  và tao nhã. Chỉ cần liếc  thôi cũng đủ khiến    thể rời mắt.
Kiều Niên bước tới,  cạnh bà Cố,  chằm chằm  cây vĩ cầm  chớp mắt.
Khi đến gần, cô thậm chí còn ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng của cây vĩ cầm.
- Nhìn . - Bà Cố đặt tấm vải xuống, đưa cây vĩ cầm cho Kiều Niên.
Kiều Niên cẩn thận cầm lấy cây vĩ cầm, vuốt ve nhẹ nhàng.
Cây vĩ cầm mát lạnh, mặt gỗ nhẵn mịn như lụa. Quả là một báu vật hiếm .
Ánh mắt của bà Cố rơi  khuôn mặt Kiều Niên. Bà mỉm  .
- Niên Niên, đây là cây vĩ cầm bà vẫn luôn trân quý. Không  cháu  thích ?
Ai mà  thích một cây vĩ cầm  như  chứ?
Kiều Niên  cây vĩ cầm với ánh mắt thèm thuồng, thành tâm .
- Cháu thích!
- Cây vĩ cầm    là do lão Bối dùng,  chỉ tình cờ   thôi. - Bà Cố dịu dàng  Kiều Niên.
Khi Kiều Niên  bà Cố , niềm vui trong mắt cô càng dâng trào. Cô vuốt ve cây vĩ cầm một cách trìu mến.
- Nghe A Châu  hôm nay cháu  đến trường âm nhạc .
Thấy Kiều Niên gật đầu, bà Cố .
- Bà đang định tặng cháu một món quà nhập học. Bà   cháu thích nhạc cụ nào, nhưng  khi suy nghĩ kỹ, bà quyết định tặng cháu cây vĩ cầm của bà. Lâu , bà  dùng đến nó. Hy vọng cháu sẽ  phiền.
Đôi mắt Kiều Niên sáng lên vẻ phấn khích. Giọng  đầy cảm xúc, cô .
- Bà ơi, đây là cây vĩ cầm hiếm  khó tìm. Hơn nữa, nó còn là do lão Bối dùng nữa. Món quà     quá giá trị ?
- Một vật  giá trị    phụ thuộc  giá trị của nó. Nó phụ thuộc   sở hữu nó, và liệu nó  thể trở nên  hảo nhất trong tay  đó  . - Bà Cố ,  nắm lấy tay Kiều Niên, vỗ nhẹ.