Vương Huyên    tin Kiều Niên sẽ trộm vé của Diệp Nhiên. So với chuyện , cô càng tin rằng Diệp Nhiên  nhét vé  hộp đàn violin của Kiều Niên và cố tình gài bẫy cô .
Vương Huyên    Kiều Niên. Cô thấy Kiều Niên  đó bình thản, như thể  thứ xung quanh đều  liên quan gì đến . Nghĩ rằng Kiều Niên  phân tâm, cô khẽ gọi.
- Niên Niên,  . Nói là bọn họ cố ý gài bẫy !
Nghe thấy Vương Huyên , Diệp Nhiên trừng mắt  cô, lạnh lùng .
- Vương Huyên, câm miệng . Kiều Niên là đồ trộm. Mau gọi giáo sư Trương  đây, bảo ông  đuổi tên trộm !
Cao Lăng vội vàng gật đầu.
-   ngay đây.
Kiều Niên thậm chí   Diệp Nhiên. Ánh mắt cô rơi   mặt Vương Huyên.
Cô cảm nhận  sự lo lắng của Vương Huyên dành cho . Từ đầu đến giờ, Vương Huyên vẫn luôn  về phía cô.
Kiều Niên   đôi mắt lo lắng của Vương Huyên, mím môi.
- Đến bây giờ mà  vẫn tin  ?
Vương Huyên  ngờ Kiều Niên    câu . Vẻ bất lực thoáng qua  mặt cô, cô .
- Là trực giác của tớ. Tớ tin    loại  như . Nhanh giải thích cho   !
Kiều Niên  Vương Huyên , đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên. Khi cô mỉm , ánh nắng xung quanh dường như mất  vẻ rực rỡ.
-  chuyện   liên quan gì đến . Cậu  cần  mạo hiểm tương lai chỉ vì !
Vương Huyên  mới  nụ  của Kiều Niên mê hoặc, nhưng cô nhanh chóng lấy  tinh thần, nhíu mày tỏ vẻ  đồng tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-237-cau-con-tin-toi-a.html.]
- Niên Niên,  đang  gì ? Ý  là gì khi  mạo hiểm tương lai của tớ? Hơn nữa, chuyện   thể chỉ   Diệp Nhiên quyết định , bởi vì  chuyện vẫn  sáng tỏ. Nếu  thực sự cướp của  khác, thì tớ chỉ  thể tự trách  mù quáng!
Nụ   mặt Kiều Niên càng thêm rạng rỡ. Một cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn như Vương Huyên  là một  thẳng thắn. Từ nay về , Vương Huyên sẽ là bạn  của cô!
Ánh mắt Kiều Niên chuyển từ góc nghiêng của Vương Huyên sang khuôn mặt Diệp Nhiên. Cô .
- Vé  quả nhiên là của !"
Nghe Kiều Niên , Diệp Nhiên  nhịn  . Ánh mắt tràn ngập vẻ giễu cợt.
- Một đứa nhà quê như cô   thể mua  vé xem hòa nhạc của Đông Hoa ? Cô  nghĩ vé  dễ mua  ? Kiếp  cô còn  mua  cơ mà!
Diệp Nhiên  Kiều Niên  thể  hiểu lời cô . Cô tự hào .
- Vé của Đông Hoa   bao giờ bán cho  ngoài. Anh  chỉ tặng cho những nhạc sĩ  tiếng tăm trong giới âm nhạc. Cô lấy vé  của ai ?   nghĩ ở An Thành  nhạc sĩ nào họ Kiều cả! - Diệp Nhiên khẽ nhướn mày,  Kiều Niên đầy khiêu khích.
- Kiều Niên, đừng  ngụy biện nữa. Hành vi của cô chỉ khiến  càng thêm ghét cô thôi. Thôi bỏ , vì chúng  là bạn học, nếu cô lấy cây vĩ cầm đền bù cho tổn thương tinh thần của ,  sẽ tha thứ cho hành vi trộm cắp trơ tráo của cô.  sẽ  báo cảnh sát nữa, và  sẽ để cô tiếp tục ở  học viện. Thế nào?
Kiều Niên  hết kiên nhẫn. Cô tiến lên một bước, giật  vé từ tay Diệp Nhiên. Không chút do dự, cô tát Diệp Nhiên một cái.
- A! - Diệp Nhiên sợ hãi kêu lên.
Mọi  đều kinh ngạc  hành động của Kiều Niên.
Diệp Nhiên che mặt, vẻ mặt  thể tin nổi. Mặt cô nóng bừng vì đau, tai ù . Vô  ngôi  lóe lên  mắt, cô hồi lâu  phản ứng kịp.
- Sao...  cô dám đánh ! - Diệp Nhiên hung hăng trừng mắt  Kiều Niên.
Kiều Niên cất đàn vĩ cầm  hộp, chậm rãi  Diệp Nhiên.
-   cho cô cơ hội từ lâu , cô   .
Một vết tát rõ ràng hiện lên  mặt Diệp Nhiên. Cô trừng mắt  Kiều Niên, vẻ hận thù hiện rõ  mặt. Nếu ánh mắt  thể g.i.ế.c , Kiều Niên  c.h.ế.t từ lâu .