Người đàn ông đó...
Người đàn ông đó hóa là quản lý của Đông Hoa !
Trời ơi, mắt cô vấn đề ?
Nghĩ đến đây, Cao Lăng vội vàng dụi mắt. Khi mở mắt , cô một nữa chắc chắn mặt Hạ Tuyết chính là Cao, quản lý của Đông Hoa .
Tim Cao Lăng đập thình thịch, cả tràn ngập sự phấn khích. Cô thấy Cao đưa điện thoại cho Hạ Tuyết rời .
Cao Lăng chạy đến chỗ Hạ Tuyết, phấn khích gọi.
- Chị Hạ Tuyết!
Nghe thấy giọng đó, Hạ Tuyết . Đôi lông mày liễu rủ vốn dĩ lo lắng của cô lập tức giãn , hai má lúm đồng tiền nhỏ hiện rõ. Trông cô dịu dàng, ngọt ngào, toát lên vẻ bình yên.
- Lăng Lăng, em ở đây? - Hạ Tuyết mỉm , bước đến bên Cao Lăng.
Cao Lăng mỉm với Hạ Tuyết.
- Em đến vì chị.
Hạ Tuyết mỉm ngọt ngào, ân cần hỏi.
- À mà tối qua em với chị là Diệp Nhiên cùng lớp với em vé xem Đông Hoa . Vậy thì, em và cô ...
Không đợi Hạ Tuyết hết, Cao Lăng buồn bã .
- Vé của cô là giả.
Hạ Tuyết nhíu mày.
- Giả ?
Cao Lăng bĩu môi, khẽ gật đầu. Nếu vì Diệp Nhiên, hôm nay cô hổ như .
Hạ Tuyết sững sờ, nhưng gì. Vé xem hòa nhạc của Đông Hoa khó , nên mua cũng là chuyện bình thường.
Cao Lăng liếc về phía Cao rời , hỏi.
- Chị Hạ Tuyết, Cao tìm chị?
- Em đó ? - Hạ Tuyết Cao Lăng với vẻ mặt khó hiểu.
Cao Lăng sững sờ. Cô ngạc nhiên hỏi.
- Chị Hạ Tuyết, chị ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-246-kinh-ngac.html.]
Hạ Tuyết chớp mắt vẻ khó hiểu, mặt ngây .
- Lần đầu tiên chị gặp . Làm chị ?
- Trời ơi, chị Hạ Tuyết, chị nên ngày nào cũng đắm chìm trong âm nhạc. Chị nên chú ý đến những gì đang diễn bên ngoài. Người chuyện với chị là Cao. Anh là quản lý của Đông Hoa . - Cao Lăng phấn khích .
Hạ Tuyết thấy chữ "Anh Cao" quen quen. Cô suy nghĩ một lúc lâu hỏi.
- Thật sự là Cao ?
- Là Cao. Anh thật sự là Cao. Anh là quản lý của Đông Hoa !!! - Cao Lăng thật sự mong đợi điều gì đó hơn ở cô.
- Cái gì? - Hạ Tuyết kinh ngạc Cao Lăng. Cô há hốc mồm, tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Cao Lăng tò mò Hạ Tuyết, hỏi.
- Vừa tìm chị gì ?
Tim Hạ Tuyết vẫn đập nhanh. Cô .
- Anh hỏi chị thể đến phòng tập 23 . Anh chuyện bàn với chị.
Cao Lăng phấn khích che miệng, nín thở. Cô Hạ Tuyết với vẻ mong đợi.
- Vậy chị gì?
- Chị... chị là Cao. Chị cứ tưởng các bạn cùng lớp khác chị dạy họ. Em đấy, chị thường tận dụng thời gian để luyện tập, lịch trình của chị dày đặc. Vậy nên chị từ chối .
Nói đến đây, Hạ Tuyết lộ vẻ buồn bực, vẻ phấn khích lập tức biến mất.
- Nếu chị là Cao, chị từ chối !
Cơ hội đó dù bao nhiêu tiền cũng mua .
Hạ Tuyết tràn đầy hối hận.
Cao Lăng trợn tròn mắt kinh ngạc.
- Trời ơi, mà chị từ chối ?
Hạ Tuyết cũng vô cùng hối hận, nhưng giờ đây hối hận cũng chẳng còn cách nào.
Sau khi Cao Lăng bình tĩnh , cô tò mò hỏi.
- Chị Hạ Tuyết, chị nghĩ đến trường chúng và danh tiếng của chị ? Chắc chắn đó là lý do tìm chị. Anh chị mắt!
- Trời ơi, chẳng chị bỏ lỡ cơ hội mắt nhất ? Hơn nữa, chị nhớ Cao . Anh là quản lý cấp cao! - Khuôn mặt thanh tú của Hạ Tuyết hiện rõ vẻ hối hận. Sắc mặt cô tái nhợt, một chút máu.