Bà Cố cũng đang đánh giá Vương Huyên. Vì Vương Huyên gọi bà là "Bà Cố", nên bà  khỏi   Vương Huyên. Bà  cảm giác Vương Huyên trông  chút quen quen, nhưng nhất thời  nhớ   gặp ở .
Bà mỉm  chào hỏi.
- Huyên Huyên, khi nào đến nhà  thì cứ tự nhiên như ở nhà  . Đừng gò bó quá. Niên Niên của    cần cháu chăm sóc.
Vương Huyên mỉm  lắc đầu. Cô thản nhiên .
- Bà Cố, đừng lo lắng. Cô   thông minh. Trong lớp  ai bắt nạt  cô  . Chỉ  cháu  ngốc một chút thôi. Cháu   phiền cô  dạy đàn violin cho cháu mới !
Nghe Vương Huyên  , bà Cố tuy tin rằng Kiều Niên sẽ   bắt nạt ở trường, nhưng vẫn  khỏi lo lắng.
Kiều Niên đỡ bà Cố bước . Vương Huyên cũng  theo.
Đến phòng khách, Kiều Niên mỉm  với Vương Huyên.
- Huyên Huyền,  đây một lát, tớ mang đàn vĩ cầm về phòng.
Vương Huyên  đồng ý. Sau cuộc trò chuyện  , cô   chắc chắn Kiều Niên chính là tiểu thư nhà họ Cố. Khi   phận của Kiều Niên, cô vô cùng kinh ngạc.
Nghĩ đến lời Cao Lăng , cô bỗng cảm thấy như đang xem hề diễn. Chẳng trách Kiều Niên   chuyện với Cao Lăng. Cô     coi Cao Lăng  gì!
Tuy nhiên, Cao Lăng vẫn luôn tự hào về bản  !
Cầm đàn vĩ cầm, Kiều Niên trở về phòng. Cửa phòng hé mở.
Cố Châu  trở về  ?
Cũng đúng thôi. Vì khách là bạn của Cố Châu, Cố Châu nhất định sẽ  .
Kiều Niên đẩy cửa bước . Cô thấy một  đàn ông dáng vẻ ve vãn đang  bên trong.
Người đàn ông  thấy tiếng động ngoài cửa liền ngẩng đầu lên.
Kiều Niên  rõ khuôn mặt  đàn ông. Đường nét  khuôn mặt    , như  một bậc thầy tỉ mỉ vẽ nên.
Người đàn ông vẫn đang cầm bức tượng đàn tranh Hạ Tuyết tặng cô.
Kiều Niên vẫn  thích bức tượng Hạ Tuyết tặng. Cô   đàn ông với vẻ cảnh giác, khẽ nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-260-toi-dang-cho-anh-ay.html.]
- Anh là ai? Sao   phòng ?
Kiều Niên liếc  bức tượng trong tay  đàn ông, hỏi.
- Anh còn tùy tiện chạm  đồ của  nữa chứ.
Nghe thấy lời Kiều Niên,  đàn ông sững  một lúc. Rồi  đặt bức tượng trở  bàn.
- Thật xin .    đây là của cô.
Kiều Niên im lặng. Cô bước sang một bên, đặt cây vĩ cầm lên giá.
Khi  đàn ông  thấy cây vĩ cầm, một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của .
Ánh mắt Kiều Niên dừng   đôi bàn tay trắng nõn thon thả của  đàn ông. Đôi bàn tay   chăm sóc  kỹ lưỡng. Chúng mịn màng như lụa, tựa như sữa. Dưới ánh nắng mặt trời, chúng trắng muốt lấp lánh.
Đây là  đầu tiên cô  thấy một bàn tay  đến    một  đàn ông. Đôi bàn tay như   thích hợp để chơi nhạc.
Kiều Niên   mắt , khẽ cau mày.
- Anh đến tìm Cố Châu ?
- Vâng,  đang đợi  .
Nghe thấy lời của  đàn ông, Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông  mặt quả thực là  đàn ông  nhất mà cô từng gặp. Tuy nhiên,   chẳng  chút nữ tính nào.
Kiều Niên  khỏi liếc   đàn ông thêm vài  nữa. Không  vì cô si mê, mà là vì cô thấy  đàn ông  mặt  chút quen thuộc. Cô  nhớ nổi   gặp   ở  .
Khi Cố Châu bước  khỏi phòng  đồ,  mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị và một chiếc quần tây màu xám. Trông  hiền lành hơn nhiều.
Nếu như  đàn ông  giống như một đóa hoa huệ nhện mọc bên cạnh cây cầu Bất Lực,  duyên dáng  xinh , thì Cố Châu  giống như một đóa sen tuyết mọc  vách đá, trong vắt như ngọc.
Cố Châu vô tình bắt gặp ánh mắt của Kiều Niên. Ánh mắt của cô thực   chút giống với ánh mắt   thấy khi tỉnh dậy trong phòng tắm.
- Xuống  ăn cơm !
Khi Kiều Niên  thấy lời Cố Châu, cô gật đầu.
- Được.
Cô nhớ  Vương Huyên vẫn còn ở  lầu, nên cô xuống lầu .