Trước đây, cô  bao giờ dám tưởng tượng  sẽ  thể xin  chữ ký của Đông Hoa .
Tay Kiều Niên nhẹ nhàng vuốt ve chữ ký của Đông Hoa . Cô vẫn cảm thấy như đang mơ.
Vương Huyên  bên cạnh, vô cùng ngưỡng mộ.
Hôm nay khi đến nhà họ Cố, cô  nhận   nhiều bất ngờ. Cô gặp  Đông Hoa  trong truyền thuyết.
Ban đầu cô cứ tưởng Đông Hoa  là một lão già tóc bạc trắng, cả đời sáng tác  bao ca khúc tuyệt vời. Cô  ngờ Đông Hoa    trai đến .
Trời ơi!
Vương Huyên cũng cảm thấy như đang mơ. Mọi thứ xung quanh đều quá hư ảo.
Kiều Niên  xuống dòng chữ  cây vĩ cầm, lòng tràn ngập cảm kích.
Từ khi cô 23 tuổi, dường như Thần May Mắn  giáng trần với cô. Cô   quá nhiều niềm vui và sắc .
Cố Châu  bên cạnh  nụ   khuôn mặt Kiều Niên. Đây là  đầu tiên   thấy niềm vui trong đôi mắt hồ ly xinh  của Kiều Niên.
Anh  bao giờ thấy Kiều Niên như thế .
Hình như Kiều Niên yêu âm nhạc hơn  tưởng.
Ánh mắt Cố Châu lóe lên. Ánh mắt  dừng   mặt Lục Niên và .
- Bà nội  khỏe. Bà  đang nghĩ đến . Lần   ở  đây thêm một lúc nữa.
Lục Niên ngạc nhiên  Cố Châu. Sao   cảm thấy  gì đó  ? Theo lý mà , lẽ   Hai  đuổi    bữa ăn mới .
Trước đây, mỗi   về ăn cơm, dù mặt dày đến ,  Hai cũng sẽ đuổi    chút do dự.
Lý do của Cố Châu  đơn giản: Anh quá ồn ào.
Chẳng lẽ  Hai  còn thấy  ồn ào nữa ?
Tưởng Nguyệt  bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên. Ánh mắt cuối cùng cũng dừng   mặt Kiều Niên, cô nheo mắt . Chẳng lẽ  A Châu  Lục Niên ở  vì Kiều Niên?
Triệu Thiến  bên cạnh  sớm  thấu sự thật. Cô mím môi . Thấy Vương Huyên vẫn còn vẻ mặt mơ hồ, cô tiến  gần Vương Huyên, nhẹ nhàng giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-266-chu-ky.html.]
Sau đó, Triệu Thiến và Vương Huyên  Cố Châu với ánh mắt sáng ngời. Họ vẫn luôn nghĩ Cố Châu và Kiều Niên là một đôi. Hai   đúng là quá đáng yêu!
Không đợi Lục Niên  xong, Cố Châu   với Diệp quản gia.
- Diệp quản gia, ông  sắp xếp phòng cho   .
- Vâng.
Sau khi đồng ý, Diệp quản gia   rời .
Lục Niên lấy  tinh thần, cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng. Anh gật đầu .
- Lần  em về là để dành nhiều thời gian hơn cho bà nội. Em cũng  đặc biệt sáng tác một bài hát cho bà nội, để phát hành  ngày diễn  buổi hòa nhạc.
Nghe Lục Niên  , bà Cố mỉm  trìu mến.
- Thật ?
- Tất nhiên !
Khi Kiều Niên  Lục Niên , mắt cô lập tức sáng lên. Cô cẩn thận hỏi.
- Đông Hoa ,  thể cho bà nội  bài hát    ?
Lúc , Vương Huyên cũng đang  Lục Niên với ánh mắt lấp lánh. Cô là một fan cuồng nhiệt của Đông Hoa . Nếu hôm nay   Đông Hoa  biểu diễn, cả đời  cô sẽ  hối hận.
Bà Cố liếc  Kiều Niên. Kiều Niên bình thường vẫn luôn đoan trang tao nhã, nhưng  bao giờ trông mong đến thế. Lòng bà Cố mềm nhũn. Bà   Kiều Niên  từ chối nên mỉm  với Lục Niên.
- Vậy thì . Bà cũng  .
Môi mỏng gợi cảm của Lục Niên  cong lên. Anh mỉm  .
- Vì bà  , nên cháu sẽ đàn cho bà  một bài.
Nói xong, ánh mắt Lục Niên dừng   mặt Kiều Niên.
-  mượn đàn của em nhé?
Kiều Niên vội vàng gật đầu, đưa đàn cho Lục Niên bằng cả hai tay.
Sau đó, Kiều Niên bước đến chỗ Vương Huyên,  xuống cùng cô và Triệu Thiến. Như một học trò ngoan ngoãn  giảng, cô lặng lẽ chờ Lục Niên chơi đàn.