Lục Niên  Lục Châu   thì nhíu mày. Giọng điệu đầy bất lực.
- Anh, em   c.h.ế.t . Anh đang tự đào huyệt chôn  đấy. Anh nên để em  yên !
- Vậy em  thể để em    ?
Nghe thấy câu hỏi của Lục Châu,  thở Lục Niên bỗng trở nên gấp gáp. Ánh mắt  rơi xuống bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ. Trong cơn mơ màng,  dường như thấy em gái  đang mỉm  ngọt ngào và gọi  là .
Em gái  thật sự  đáng yêu.
Lục Niên từ từ nhắm mắt . Anh chôn chặt những ký ức  xuống tận đáy lòng.
- Em  còn nhớ gì về em  nữa. - Lục Niên lạnh lùng .
- Được ,  thì  sẽ lấy bức ảnh em gái em ở  bàn cạnh giường ngủ nhé.
Nghe Lục Châu  , Lục Niên nhíu mày, cam chịu .
- Anh   phép động  đồ của em!
Lục Châu  xong lời Lục Niên , liền hiểu . Anh hỏi.
- Năm , đúng ngày giỗ của em gái, em    ?
Lục Niên: Anh  đang đe dọa ?
- Được ,  sẽ mang  ngay. - Lục Châu  thẳng thừng.
- Có! - Lục Niên nghiến răng . Anh hối hận vì   mang theo ảnh của em gái.
- Dạo  Kỳ Kỳ cứ nhắc đến em suốt. Nó suốt ngày ở trong bếp,   học nấu ăn. Về nhà sẽ nấu cho em!
Nghĩ đến mấy món ăn đen sì của Lục Kỳ, ánh mắt Lục Niên đầy vẻ khinh bỉ.
- Vậy thì em    nữa!
- Sao em dám!
- Dù  thì em cũng  ăn. Anh thích thì cứ ăn.
Nói xong, Lục Niên  chút do dự cúp máy.
Sau khi cúp máy, Lục Niên cảm thấy như thể  bộ sức lực của   cạn kiệt. Anh   thuyết phục Lục Châu bước  khỏi cái c.h.ế.t của em gái, nhưng    ngoắt . Bực , Lục Niên gọi  Cao.
- Anh Cao,  đến trường xem thử. Việc huấn luyện của  phụ nữ đó thế nào ?
Nghe Lục Niên ,  Cao trợn tròn mắt.
Người phụ nữ đó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-271-phan-cong.html.]
Cái gì?
Đông Hoa  của  là một thiếu gia tao nhã lễ phép. Sao  thành  thế ?
- Được .
Điều khiến  Cao lo lắng nhất là   mới thỏa thuận với Hạ Tuyết sáng nay. Sao giờ   kiểm tra Hạ Tuyết? Mới  vài tiếng đồng hồ mà   kiểm tra Hạ Tuyết . Chẳng  đó là một ý   ? Tuy nhiên,     thêm gì với Lục Niên đang tức giận.
- Giúp  quan sát một .
Nghe Lục Niên , mắt  Cao sáng lên. Lục Niên    thích ?
- Là ai?
- Kiều Niên.
- Cô  là ai? Sao   nghĩ đến cô ? Hay là   thích cô  ? – Anh Cao hỏi.
- Anh  cần . Cứ  theo lời   là . - Lục Niên sốt ruột .
- Được . - Anh Cao cảm thấy   mơ hồ đoán  sự thật.
Đến trường.
Kiều Niên và Vương Huyên đến Phòng tập  23. Giờ , các học sinh khác đều đang nghỉ ngơi.
Hai  đẩy cửa bước  phòng đàn piano nhỏ. Họ  thấy tiếng ai đó đẩy cửa bước , theo  là giọng  phấn khích của Cao Lăng.
- Chị Hạ Tuyết, chị  bảo trưởng khoa chỉ mở phòng tập  cho chị ?
Hạ Tuyết  xuống, buồn bã .
- Chị   , nhưng trưởng khoa  việc    hiệu trưởng phê duyệt. Vẫn  xin ý kiến hiệu trưởng. Chị   khi nào mới xong.
Nghe thấy lời Hạ Tuyết, ánh mắt Cao Lăng thoáng hiện vẻ bối rối.
- Chị Hạ Tuyết, giờ chị là nữ nhạc công  Đông Hoa  đích  tuyển chọn. Đây cũng là chuyện  rạng danh trường. Trưởng khoa    hỏi ý kiến hiệu trưởng về chuyện nhỏ nhặt  chứ?  mà chị Hạ Tuyết, em nghĩ chị nên cho    chị chơi vĩ cầm giỏi thế nào. Chị  cần  lén lút luyện tập .
Nghe Cao Lăng , Hạ Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu .
- Cao Lăng,   ai cũng sẽ ghen tị với chị . Thậm chí   còn ghen ghét chị nữa. Chị chỉ   gây rắc rối thôi. Hơn nữa, khiêm tốn cũng   gì sai. Hơn nữa, buổi hòa nhạc vẫn  bắt đầu, chị nên giữ  cho kín đáo.
Nghe Hạ Tuyết , Cao Lăng gật đầu đồng ý.
- Chị Hạ Tuyết, chị  đúng. Phải đề phòng  khác. Em hy vọng nhà trường  thể sớm chấp thuận yêu cầu của chị. Như , chị  thể yên tâm luyện tập.
Hạ Tuyết mỉm  nhẹ nhàng gật đầu.
- Chị  trưởng khoa  việc  xin chắc cũng  khó.
Vương Huyên  bên trong  thấy lời bọn họ  thì   nên lời. Sao Hạ Tuyết   thể khoa trương đến ?