- Trời ơi, đàn chị Hạ Tuyết thật sự quá  bụng!
- Hèn gì Đông Hoa   chọn chị . Ai mà  thích một   xinh ,    bụng chứ?
-  , đúng . Sau  chúng   học tập đàn chị Hạ Tuyết mới .
...
Vương Huyên  những lời ,  khỏi buồn nôn.
Người phụ nữ  lấy   can đảm ?
Cô  tự tin mù quáng đến .
Cô thật sự  hiểu cô  tu luyện thế nào mà mặt dày đến .
Một  như Hạ Tuyết    thể  Niên Niên   thế  chứ?
Cô   xứng đáng ?
Vương Huyên  Hạ Tuyết với vẻ mặt vô cảm, hỏi.
- Sau , chúng    đến đây nữa ? Đây là nơi riêng tư của cô ? Cô  tư cách gì  chúng  đến đây để thu hút sự chú ý của  Cao? Hơn nữa, cô còn  bản nhạc   là do máy stereo phát . Cô là tiên,  là  dị năng và thị lực đặc biệt?
Cao Lăng  Vương Huyên hỏi liên tục, lập tức cảm thấy Vương Huyên thật ngu ngốc. Cô   hạ  xuống thành một kẻ ngốc như Vương Huyên, nhưng vì đàn chị Hạ Tuyết, cô vẫn .
- Xin ,  chỉ  sự thật thôi!
Kiều Niên lạnh lùng  Cao Lăng. Cô chậm rãi lấy đàn violin  đặt lên vai trái. Đôi mắt  như hồ ly của cô lạnh lùng.
-     ,   do cô quyết định.
Mọi   Kiều Niên với vẻ khó tin.
Kiều Niên  ý gì? Cô  định chơi vĩ cầm  mặt   ?
Cô  đang cố chứng minh  vô tội ?
Ôi trời ơi!
Mọi  đều  Kiều Niên  chớp mắt. Họ thực sự tò mò. Liệu Kiều Niên  mở bản nhạc  ,  chính cô  chơi nó?
Kiều Niên  lãng phí thêm thời gian. Cô từ từ nhắm mắt  và bắt đầu kéo vĩ cầm.
Tiếng nhạc quen thuộc  vang lên.
Mọi   Kiều Niên với vẻ kinh ngạc. Đây chẳng  là bản nhạc họ   ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-279-chung-minh-su-trong-sach.html.]
Liệu  thật sự là Kiều Niên ?
Giai điệu vẫn nhẹ nhàng tinh tế như  khi, mang theo một nỗi nhớ nhung mãnh liệt. Bất cứ ai  thấy cũng sẽ tan nát cõi lòng.
Cao Lăng  chôn chân  mặt đất, mắt mở to. Cô  Kiều Niên với vẻ kinh ngạc.
Làm ...   điều   thể xảy ?
Kiều Niên chỉ là sinh viên năm nhất, và cô  chỉ là một cô gái quê mùa. Cô   tự học tất cả các bản nhạc. Làm  cô   thể chơi một bản violin tuyệt vời như ?
Điều  thật  thể!
Điều     thể!
Mặc dù Cao Lăng  tận mắt chứng kiến Kiều Niên chơi violin, nhưng cô vẫn  tin Kiều Niên chơi violin giỏi.
Hạ Tuyết  bên cạnh càng lúc càng tái nhợt. Hơi thở dần trở nên hỗn loạn, chân tay  chút yếu ớt. Nếu   cô đang dựa  tường,  lẽ cô  ngã quỵ .
Trái tim Hạ Tuyết dần chìm xuống vực sâu. Nước mắt trào , cô cố kìm nén.
Cô cũng  từng chơi bản nhạc   mặt  Cao. Rõ ràng là cùng một bản nhạc, nhưng bài nhạc của cô chẳng  chút cảm xúc nào. Hơn nữa, cô  chơi  giỏi.
Lúc , cô    thua.
Cô  rõ  Cao đang tìm Kiều Niên.
Khi Kiều Niên chơi xong nốt nhạc cuối cùng, cô từ từ mở mắt. Đôi mắt tràn ngập nỗi buồn, cô đặt cây vĩ cầm trở  hộp.
Một lúc lâu ,   mới lấy  tinh thần. Họ lau nước mắt và bắt đầu reo hò, vỗ tay.
Những âm thanh  như một bàn tay vô hình tát mạnh  mặt Hạ Tuyết và Cao Lăng.
Trái tim Hạ Tuyết như  vô  mũi kim đ.â.m xuyên qua. Đau đến mức tim cô ngừng đập. Cô    đang  Kiều Niên với ánh mắt ngưỡng mộ, và nỗi hận thù trong lòng càng lúc càng rõ rệt. Ánh mắt ngưỡng mộ trong mắt   đáng lẽ  hướng về cô.
Kiều Niên!
Tất cả là  của Kiều Niên!
Kiều Niên  cướp  tất cả vinh quang vốn thuộc về cô!
Hạ Tuyết vô thức siết chặt nắm đấm. Lần đầu tiên, cô  ý định hủy hoại một ai đó.
Hạ Tuyết suy nghĩ miên man về cách đối phó với Kiều Niên.
Lúc , một giọng  mềm mại vang lên từ ngoài cửa.
- Sao    tụ tập ở đây?