Cố Châu hờ hững thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng xoay xoay mặt dây chuyền trong tay, như đang suy nghĩ điều gì.
Ánh mắt Kiều Niên dừng mặt Cố Châu. Cô nhận Cố Châu dường như đang ngẩn . Tâm trạng .
Kiều Niên nhớ ánh mắt Cố Châu lúc thấy đứa bé . Cô do dự một chút, giả vờ hỏi một cách thản nhiên.
- Anh thích trẻ con ?
- Không. - Cố Châu trả lời chút do dự.
Kiều Niên bất ngờ câu trả lời của Cố Châu. Cô cứ tưởng Cố Châu thích trẻ con. Nếu Cố Châu thích trẻ con, chằm chằm con của bà chủ?
Kiều Niên thấy Cố Châu vẻ bối rối.
Vì Cố Châu cho cô , nên cô cũng hỏi thêm. Cả chặng đường đều im lặng.
Nửa tiếng , họ về đến nhà.
Kiều Niên hào hứng cầm lấy cổ vịt, quên cả nỗi buồn.
Cổ vịt đúng là một món ngon!
Kiều Niên bước phòng khách vội vàng lấy cổ vịt . Trong nháy mắt, mùi cay nồng lan tỏa khắp phòng khách.
Kiều Niên đeo một đôi găng tay dùng một , vội vàng cầm một chiếc lên, bỏ miệng.
Vị thơm ngát lan tỏa trong miệng. Kiều Niên nhịn nuốt nước miếng. Cô cầm lấy cốc nước Cố Châu đưa, nhấp một ngụm.
Cay quá!
Cay quá!
Hương vị quen thuộc thật sự quá hoài niệm.
Cố Châu Kiều Niên, mặt cô đỏ bừng vì cay. Trong mắt cô thoáng hiện một tầng sương mờ. Anh hiểu. Nếu cô ăn cay, tại ăn cay như ?
- Cảm ơn. - Sau khi Kiều Niên uống xong, cô đặt cốc sang một bên và mỉm với Cố Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-294-cam-do.html.]
- Cay quá thì đừng ăn!
- Chính vì cay mà! Anh sẽ hiểu ! - Nói xong, Kiều Niên chuyển sang món cổ vịt thứ hai.
Mùi vị thật khó cưỡng.
Chỉ cần ngửi thôi, Cố Châu nó cay. Anh thấy Kiều Niên vẫn đang ăn từng miếng một. Môi cô đỏ và sưng lên vì cay, như thể ai đó tàn phá. Anh thể kiềm chế tàn phá cô nữa.
Lúc , Kiều Niên thè lưỡi , nhẹ nhàng l.i.ế.m môi. Rồi cô hé miệng, phát tiếng thở hổn hển.
Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Châu nheo . Cổ họng tự chủ mà chuyển động, thở trở nên hỗn loạn. Anh hôn cô thật mạnh!
Cố Châu nhắm mắt một lúc. Khi mở mắt , ánh mắt lạnh băng. Anh nhanh chóng đóng hộp và lạnh lùng .
- Không ăn nữa!
Kiều Niên ngạc nhiên Cố Châu. Cô khẽ cau mày, vẻ mặt phản kháng hiện rõ.
- Tại ?
Cố Châu đôi môi đỏ mọng của Kiều Niên, hiểu cắn.
Cố Châu hờ hững chỗ khác, lạnh lùng .
- Ăn cay nhiều cho dày!
- Không , dày vẫn . Chút cay đáng kể. - Kiều Niên lắc đầu, nghiêm túc giải thích.
- Hơn nữa, là bác sĩ, tự chăm sóc bản .
Cố Châu còn kịp gì, ánh mắt dừng mặt Kiều Niên. Cô .
- Cho ăn thêm một chút nữa!
Giọng Kiều Niên nhỏ dần. Giọng cô nhỏ nhẹ, như đang giả vờ hư hỏng.
Thực , Kiều Niên hề giả vờ hư hỏng. Cổ vịt cay quá, giọng cô cũng đổi.
- Không cay ? – Cố Châu hỏi, mắt Kiều Niên chớp.