Lúc , bảo mẫu chạy đến. Vẻ mặt lo lắng, cô sốt ruột .
- Thiếu gia, thiếu gia của ,    chạy  ngoài một  thế?!
Bảo mẫu  xuống bên cạnh, giúp Cố Kỳ mặc áo . Cô nhẹ nhàng .
-   dặn    lời bố ở nhà học bài. Sao   lén lút bỏ ? May mà   . Người  khắp nơi. Nếu    bắt ,  sẽ  bao giờ gặp  bố nữa!
Nghe thấy lời bảo mẫu, Cố Kỳ  cúi đầu,   gì. Ánh mắt dần dần u ám.
Thấy , Trương Nghi - bảo mẫu  khỏi thở dài. Cô ngẩng đầu  Cố Châu.
- Anh Cố, đứa bé  thật đáng lo. Cậu   chịu  bài tập, gia sư cũng chẳng  gì . Giờ    đây? Đứa bé   bốn tuổi rưỡi . Cậu  thường xuyên  ngoài,  còn chẳng  chút cảm giác an  nào. Lỡ       chút ý thức cơ bản nào thì ?
Cố Châu bước đến bên Cố Kỳ. Trần Thanh vội vàng nhường chỗ cho Cố Châu  xuống. Giọng  nhỏ dần.
- Sao con   bài tập?
- Bố. - Cố Kỳ mím môi. Sau khi gọi xong,  bé cúi đầu  xuống sàn.
Thấy Cố Kỳ như , Trương Nghi  khẩy.
Đứa trẻ  đúng là thiểu năng trí tuệ. Ngoại trừ  kêu giúp đỡ, dù cô  đánh mắng thế nào, nó cũng   gì, cũng chẳng phàn nàn.
Chăm sóc một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ,  còn  hưởng lương cao, Trương Nghi cảm thấy công việc  thật dễ dàng.
Trương Nghi  nỡ bỏ công việc . Cô  một cách tự nhiên.
- Cố tổng,   ở bên cạnh thiếu gia một năm . Quan hệ của  với   cũng  . Tuy chỉ là sinh viên, nhưng  cũng dễ dàng dạy dỗ  chủ một chút kiến thức mẫu giáo.  sẽ giúp  chủ học cách tự lập trong xã hội,     bắt nạt nữa.
Thấy Cố Kỳ im lặng cúi đầu, Cố Châu nhẹ nhàng gật đầu.
- Cô Trương, vất vả cho cô .
- Có gì  chứ? Đứa nhỏ  đáng yêu quá. Dễ mến quá! - Trương Nghi ân cần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-316-len-lut-bo-tron.html.]
Cố Châu  sang  Trần Thanh, dặn dò.
- Tăng lương gấp đôi cho cô .
Trần Thanh mặt  chút biểu cảm đáp.
- Được.
Trương Nghi mừng rỡ. Cô chỉ  qua loa. Không ngờ Cố Châu  sẵn lòng trả gấp đôi. Ban đầu cô chỉ đòi 50.000 tệ một tháng. Nếu cô nhận  gấp đôi  tiền đó, chẳng  là 100.000 tệ ?
Nếu cô kiếm  hơn một triệu tệ một năm, chẳng  cô sẽ  giàu   ?
Ánh mắt của Trương Nghi  rơi  tay Cố Kỳ. Xem  đứa ngốc  thật sự  đáng quý!
Trương Nghi tin rằng chỉ cần cô  , khiến Cố Châu nghĩ rằng đứa ngốc  sẽ  thể rời xa cô, thì    thể gả  nhà họ Cố.
Ánh mắt của Trương Nghi rơi  khuôn mặt tuấn tú của Cố Châu, cô mừng rỡ khôn xiết.
Sau khi Cố Châu và Trần Thanh rời , Trương Nghi vội vàng đóng cửa . Cô chạy vội đến bên cửa sổ, thấy xe của Cố Châu   khỏi cửa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Trương Nghi kéo rèm cửa. Vẻ dịu dàng và hiền lành trong mắt cô biến mất,   đó là vẻ bất mãn và lạnh lùng. Cô toát  một luồng khí âm u khi bước về phía Cố Kỳ.
- Mày lớn  ? - Trương Nghi bước đến bên Cố Kỳ, cúi đầu  . Cô nghiêm giọng mắng.
 - Tao  tát mày thì mày chạy  ? Mày định g.i.ế.c tao ?
Trương Nghi càng  càng tức giận. Cô  lấy ngón trỏ chọc  đầu Cố Kỳ.
- Đồ câm, đồ ngốc. Tao  cho mày , chỉ vì mày   lời mà bà cố mày chẳng bao giờ đến thăm mày nữa. Mẹ mày  cần mày, bố mày cũng chẳng thường xuyên đến thăm. Chỉ là tao  bụng, chăm sóc mày chu đáo nên  ghét bỏ mày. Mày   kính trọng tao, hiểu ?
Cố Kỳ gật đầu. Khi cúi đầu xuống, đôi lông mày thanh tú nhíu .
Tất nhiên, Trương Nghi   thấy vẻ mặt của Cố Kỳ. Giờ cô   thỏa mãn  khi càu nhàu, sắc mặt  hơn nhiều.
- Trẻ con  sai thì  phạt. Mau mang đĩa trái cây từ bếp lên đây.