Hơn nữa, bố  còn cảm thấy   gì đó bất thường. Ông thường xuyên đưa  đến bệnh viện. Trước đây, dù    gì, bố  cũng sẽ nghĩ   bệnh và  bậy.
Lần , bố chỉ tin   khi tận mắt chứng kiến Trương Nghi đánh .
Bố thậm chí còn dạy cho Trương Nghi một bài học.
Nghĩ đến đây, Cố Kỳ lấy hết can đảm chớp mắt. Mắt  sáng lên, hỏi.
- Bố, bố sẽ bỏ con  như  ?
Cố Châu và Trần Thanh đều sững sờ.
Họ vẫn luôn nghĩ rằng Cố Kỳ ngoài việc chào hỏi  thì   gì khác.
Cuối cùng Cố Kỳ cũng chịu  nhiều hơn.
Cố Châu đáng lẽ  vui mừng, nhưng khi nghĩ đến những lời Cố Kỳ , lòng  như  một bàn tay vô hình siết chặt. Đau đớn tột cùng.
Bao nhiêu năm qua, tất cả đều là  của . Thật ,   hề ghét Cố Kỳ.
Tuy nhiên, mỗi   thấy Cố Kỳ, Cố Châu  nghĩ đến  Cố Kỳ và những gì    với cô đêm đó.
Hơn nữa,  hiếm khi  đùa  trêu chọc Cố Kỳ. Anh thậm chí còn  từng ôm Cố Kỳ. Hơn nữa, Trương Nghi  tẩy não Cố Kỳ, đó là lý do tại  Cố Kỳ  khép kín như .
Vậy nên Cố Kỳ vẫn luôn  thể  chuyện.
Thấy Cố Châu im lặng, Cố Kỳ khẽ cau mày, lặp .
- Bố  cần con nữa ?
Tim Cố Châu đau nhói đến mức khó thở. Anh đau đớn  Cố Kỳ khi nhẹ nhàng xoa đầu . Anh nhẹ nhàng giải thích.
- Sao con  hỏi ? Bố  bao giờ  là  cần con. Hơn nữa,  chỉ là lạc đường  tìm thấy con. Con là điều quan trọng nhất đối với bố .
Cố Kỳ nhíu mày. Cậu vẫn nhớ những gì bố   với   đây, rằng    sang thế giới khác.
Sau đó, Trương Nghi  với  rằng thế giới  là thế giới của  chết. Nó    tồn tại.
Vì , chỉ còn  bố  ở thế giới .
Cố Kỳ ngước  Cố Châu và hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-319-cau-khong-phai-ke-thieu-nang.html.]
- Có  bố  thích con vì con  thiểu năng trí tuệ ? Có  vì  mà bà nội  sống cùng con ?
Cố Châu  sững sờ. Lúc ,  mới nhận  Cố Kỳ  hiểu lời Trương Nghi từ lâu .
Cố Châu  Cố Kỳ với vẻ đau lòng và nhẹ nhàng .
- Cố Kỳ, con   là đứa thiểu năng. Không  là con   ai yêu thương. Mẹ, bố và bà đều  yêu thương con.  vì một  việc, con chỉ  thể tạm thời ở  đây. Đừng lo lắng, sẽ  ai bắt nạt con nữa !
Cố Kỳ do dự một chút,  vòng tay ôm lấy cổ Cố Châu, vùi đầu  vai Cố Châu.
Thật  quá.
Cậu   là đồ thiểu năng!
Cậu   là gánh nặng  đáng !
 dạo  bố   việc nên   thể theo bố về nhà .
Cái ôm của bố thật ấm áp. Cậu bỗng thấy buồn ngủ và  ngủ trong vòng tay bố.
   dám ngủ. Cậu  lo lắng rằng khi mở mắt , bố sẽ  trở về với vẻ lạnh lùng thường ngày. Bố cũng sẽ  ôm  nữa. Bố  vẫn sẽ nghĩ  là đồ thiểu năng và  thích .
Cố Kỳ cố gắng mở mắt , nhưng vòng tay của bố  quá thoải mái. Cậu bất giác ngủ  .
Cố Châu cẩn thận đặt Cố Kỳ lên giường và đắp chăn cho . Ánh mắt  dừng   khuôn mặt non nớt của Cố Kỳ, ánh mắt tràn ngập nỗi đau.
Trần Thanh  bên cạnh, cuối cùng  nhịn  khẽ hỏi.
- Nhị thiếu gia, chúng   nên đưa thiếu gia về ?
Trần Thanh nghĩ đến việc Trương Nghi  , lo lắng .
- Nếu tìm thêm một bảo mẫu như Trương Nghi thì ? Thiếu gia rõ ràng là thông minh  giỏi ăn . Chắc chắn là  Trương Nghi ức h.i.ế.p nên mới im lặng như !
Nghĩ đến đây, Trần Thanh cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.
- Nếu cứ tiếp tục như ,  sợ thiếu gia sẽ xa lánh chúng !
Cố Châu  mặt Cố Kỳ. Im lặng hồi lâu,  .
-  bây giờ   lúc.