Anh  quyết định từ lâu  phục vụ Lục Niên.
Vì ,   ký hợp đồng với Kiều Niên, cô gái trẻ xinh  . Thứ nhất, Kiều Niên quả thực  giỏi chơi vĩ cầm. Thứ hai, tính cách của cô  cũng  dễ mến.
Nếu Kiều Niên  mắt, chắc chắn cô  sẽ sớm đuổi kịp Lục Niên.
 lúc , tiếng đàn piano vang lên từ sân khấu.
Kiều Niên và  Cao cùng  xuống.
Tiếng nhạc du dương khiến   cảm thấy thư thái. Ánh mắt Kiều Niên dừng   góc nghiêng của Lục Niên.
Anh  sống mũi cao, lưng  gù. Góc nghiêng của   rõ nét, giống như đường nét sâu thẳm của đàn ông phương Tây, nhưng cũng  kém phần điển trai của đàn ông châu Á.
Kiều Niên  góc nghiêng của Lục Niên. Không hiểu , cô   một cảm giác kỳ lạ, như thể  từng  bài hát , hoặc  từng thấy Lục Niên chơi đàn piano cho  .
Đột nhiên, một hình ảnh kỳ lạ hiện lên trong tâm trí cô.
Trong video, một  trai trẻ mặc đồ trắng đang  bên cạnh cây đàn piano, chơi bài hát . Giọng hát ấm áp và trìu mến của  khiến cô bất giác chìm đắm trong đó.
Cô  mơ thấy cảnh tượng   chỉ một , nên ấn tượng của cô về nó  sâu sắc.
Khi bài hát kết thúc, tất cả những   đều vỗ tay. Mỗi  đều  một cảm xúc khác .
Lục Châu và Lục Kỳ là những  cảm động nhất. Mắt Lục Kỳ đỏ hoe. Cô  bài hát  là do  Hai sáng tác dành tặng cho em gái ruột của  khi còn nhỏ.
Cô   Hai  rằng em gái    năng khiếu âm nhạc. Tuy   chơi đàn piano, nhưng cô   giỏi lắng . Cô  luôn mỉm  ngọt ngào  những bài hát .
Anh Hai luôn cảm thấy  và em gái  cùng  sáng tác bài hát .
Hình như  Hai vẫn còn nhớ em gái .
Lục Kỳ lau nước mắt bằng khăn giấy. Dường như  Hai hối hận vì   về đúng ngày giỗ của chị gái.
Lục Châu cũng cảm thấy  buồn. Trước đây,  luôn cảm thấy bài hát  ấm áp và vui tươi, nhưng hôm nay,   thấy  chút gì đó buồn bã.
Tống Vũ lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lục Kỳ. Cô âu yếm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-331-khoc.html.]
- Em  lớn . Đừng  dễ dàng như !
- Chị Tiểu Vũ, em     đây  Hai là  ở bên chị nhiều nhất. Em nghĩ chắc   buồn lắm. Nên hôm nay   mới đổi bài hát!
Tống Vũ  sững sờ khi  Lục Kỳ .
Bao nhiêu năm nay, Lục Kỳ vẫn luôn gọi cô là chị Tiểu Vũ, nhưng Lục Kỳ  bao giờ gọi cô bằng họ tên đầy đủ.
Thực , cô  thể hiểu .
Cô  sống trong nhà họ Lục nhiều năm như , tận mắt chứng kiến   trong nhà họ Lục quan tâm đến cô con gái lớn nhà họ Lục đến nhường nào. Bao nhiêu năm trôi qua,  cô vẫn  nguôi ngoai nỗi đau.
Hơn nữa, trong lòng  nhà họ Lục, gia đình là quan trọng nhất.
Cũng chính vì  mà cô  từng chịu bất kỳ sự oán giận nào trong nhà họ Lục. Cô như một tiểu công chúa.
Có đôi khi, Tống Vũ nghĩ, nếu con gái lớn nhà họ Lục còn sống, chắc chắn cô  sẽ  cưng chiều nhất.
Trong năm phút nghỉ giải lao, Lục Niên bước xuống sân khấu. Anh vô tình  thấy mắt Kiều Niên đỏ hoe. Anh khẽ nhíu mày.
- Mắt em  ?
Kiều Niên ngước  Lục Niên, khẽ .
- Bài hát   em  cảm động. Em  khỏi nhớ  chuyện cũ.
Đây là  đầu tiên Lục Niên  thấy Kiều Niên mũi đỏ. Dường như cảm xúc của cô thật khác thường. Trong ký ức của , Kiều Niên luôn điềm tĩnh và bình tĩnh.
- Liệu lát nữa em  thể lên sân khấu ? - Lục Niên lo lắng hỏi.
Kiều Niên gật đầu  chút do dự.
- Không vấn đề gì.
Anh Cao nhường chỗ cho Lục Niên đang  bên cạnh.
- Em thấy bài hát  dở ? - Lục Niên hỏi.
- Không... - Kiều Niên lắc đầu. Ánh mắt cô rơi  khuôn mặt Lục Niên, vô tình nhớ đến  trai mặc đồ trắng. Lúc , khuôn mặt Lục Niên và  trai trùng khớp.