Cô  kịp  hết câu, bỗng cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo chiếu  .
Cô dõi theo ánh mắt  và bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lục Yến.
Hơi thở của Tần Lộ dồn dập hơn. Cô im lặng   chỗ khác,  dám  tiếp.
Cố Châu vẫn luôn  bên cạnh Kiều Niên. Anh vẫn thấy rõ hai tay Kiều Niên nắm chặt thành nắm đấm, các khớp ngón tay  trắng bệch.
Lông mày Cố Châu  nhíu . Anh ghé sát  tai cô, nhẹ nhàng thì thầm.
- Em  cần  bận tâm đến những gì họ . Anh tin em. Nếu em   tiếp tục  họ quấy rầy, chúng  về nhà ngay!
Giọng  của Cố Châu  dịu dàng. Nó như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô, khiến nó nhói lên.
Kiều Niên ngẩng đầu lên, vô tình chạm  đôi mắt màu hạt dẻ của Cố Châu. Ánh mắt   còn lạnh lùng như  nữa, mà tràn ngập sự dịu dàng.
Thì  Cố Châu cũng  một mặt dịu dàng như .
Thật , những chuyện   giờ đây dường như  còn quan trọng nữa.
Kiều Niên mím môi, nắm chặt tay, như thể  quyết định điều gì đó.
Cô ngước  Tưởng Kỳ,  đang   sân khấu, khóe môi khẽ cong lên.
- Ông Tưởng,  thấy Kiều Vũ  đúng. Chỉ dựa  giấy vẽ để xác định tranh chân thực chẳng   quá đáng ? Hay là  dạy ông cách thẩm định tranh chân thực nhỉ?
Nghe thấy lời  hỗn xược của Kiều Niên,   đều vỡ òa!
- Vậy thì ý  là gì? Cô  đang chất vấn ông Tưởng ?
- Người phụ nữ  thậm chí còn   giấy mời. Nếu   nhờ Cố thiếu gia, bảo vệ  đuổi cô   ngoài từ lâu . Cô  lấy   sự tự tin ?
-  . Cô   quyền gì mà lên lớp Tưởng ? Cô   gì chứ?
...
Nét mặt Kiều Niên vẫn bình thản như thường. Đôi mắt hồ ly xinh  của cô quét qua tất cả  .
- Đó là bởi vì  là Hoàng Thạch!
Tuy giọng Kiều Niên  lớn, nhưng cả sảnh tiệc đều  thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-369-nghi-ngo.html.]
Trong giây lát, tất cả   đều sững sờ.
Mọi   Kiều Niên với vẻ khó tin. Phải mất một lúc lâu mới hiểu  lời Kiều Niên .
Từng  một  rộ lên, mỉa mai.
- Kiều Niên, cô điên  chỉ vì  nổi tiếng ? Sao cô dám   là Hoàng Thạch ? Cô   rằng Hoàng Thạch  là đàn ông, còn cô chỉ là phụ nữ!
- Hơn mười năm , tranh của ông Hoàng Thạch  nổi tiếng khắp thiên hạ. Rõ ràng hơn mười năm , cô chỉ là một cô bé ngây thơ vô tri. Làm  cô  thể là ông Hoàng Thạch ?
- Chắc đầu óc cô   vấn đề !
- Có lẽ cô  đang tuyệt vọng!
...
Một   vẫn còn nghi ngờ khi thấy Kiều Niên bình tĩnh đến .
- Cô   tâm thần ? Vậy nên mới  năng lung tung trong lúc !
- Không thể nào.    cô  là bác sĩ,  còn trồng  nhiều loại thảo dược Trung Quốc đắt tiền!
- Giờ nhắc đến mới nhớ .  cũng từng ở đó!
...
Khi  những  xung quanh , Tống Vũ  nhíu mày. Cô  từng   về Kiều Niên .
Tuy nhiên, cô  thể tin  Kiều Niên  là ông Hoàng Thạch.
Đây   là một ảo tưởng!
Hơn mười năm , Kiều Niên vẫn còn là một đứa trẻ.
Làm  một đứa trẻ  thể vẽ nên một bức tranh hùng vĩ đến thế?
Trên sân khấu, Tưởng Kỳ  Kiều Niên chằm chằm  chớp mắt. Một lúc lâu , ông hỏi.
- Cô Kiều, cô định chứng minh  phận của  như thế nào?
Kiều Niên  quyết định công khai  phận, nên  chút do dự bảo Trần Thanh mang nghiên mực đến.
Trần Thanh giật . Anh ngẩng đầu  Cố Châu. Thấy Cố Châu gật đầu,  vội vàng  chuẩn .