Trước đây, cô mất  nửa tháng để vẽ bức tranh .
Vì , từng chi tiết của bức tranh đều khắc sâu trong tâm trí cô. Vì ,  , cô chỉ mất năm tiếng để  thành nó một mạch.
Lúc , Tưởng Kỳ lão gia  bên cạnh vô cùng phấn khích, nước mắt trào .
Cả đời, Tưởng Kỳ  thống trị giới hội họa và thư pháp.  ông  ngờ      mù. Ông  nhầm một hòn đá thành một viên ngọc. Lòng tự trọng của ông thật sự   hủy hoại.
Hơn nữa, ông còn đang chất vấn  mà ông ngưỡng mộ nhất, cô Hoàng Thạch.
Lúc , trong lòng ông tràn ngập hối hận!
Những giọt nước mắt hối hận  tự chủ  rơi xuống.
- Cô Hoàng Thạch... - Giọng ông Tưởng Kỳ nghẹn ngào, loạng choạng bước về phía Kiều Niên.
Kiều Niên    ông Tưởng Kỳ. Đôi mắt ông phủ một lớp sương mù, dấu vết thời gian  phủ kín cả khuôn mặt.
Bỏ qua  phận của Tưởng Kỳ lão gia, dường như ông chỉ là một lão già.
Lúc , Kiều Niên nhớ  ông nội,   nuôi nấng . Cô và Tần Xuyên  tìm kiếm ông nội bao nhiêu năm nay, nhưng vẫn   tin tức gì về ông.
Cô tự hỏi liệu ông nội   còn sống ...
Nghĩ đến ông nội, Kiều Niên  Tưởng Kỳ lão gia bằng ánh mắt dịu dàng hơn nhiều. Vừa định , cô thấy Tưởng Kỳ quỳ xuống  mặt .
Kiều Niên tiến lên một bước, vội vàng kéo Tưởng Kỳ  dậy. Cô cau mày hỏi.
- Ông  gì ?
-   .   phụ lòng cô! - Lúc , vẻ mặt Tưởng Kỳ đầy hối hận.
-   nhầm lẫn tác phẩm thật của cô thành đồ giả. ...
Đến cuối cùng, Tưởng Kỳ lão gia    ngừng.
Kiều Niên vội vàng đỡ Tưởng Kỳ lão gia  dậy, cô .
- Ông Tưởng, chúng  từ từ  chuyện. Mau  lên . Ông    hổ quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-373-loi-xin-loi.html.]
Tưởng Kỳ lắc đầu, dường như  đồng tình với Kiều Niên.
-   ...
Kiều Niên lên tiếng an ủi ông.
- Thưa ông, ông nhận  là chuyện  bình thường. Dù  thì cũng  hai bức tranh, ai cũng  thành kiến. Trong tiềm thức, ai cũng tin rằng tranh của cô Tống là thật. Đây là bản tính của con !
Tuy Tưởng Kỳ  mới nghiêm khắc  rằng tranh của Kiều Niên là giả, cô  chút  vui, nhưng cô  thể thấy Tưởng Kỳ  thích Hoàng Thạch.
Mặc dù Kiều Niên  an ủi Tưởng Kỳ, nhưng ông vẫn  thể nguôi ngoai. Ông run rẩy .
-    hổ.  thực sự   cô thất vọng!
Kiều Niên mỉm  lắc đầu.
- Sự thật  phơi bày,  là chuyện  qua .
Tưởng Kỳ  chút buồn bực. Ông vẫn tự trách , nhưng trong lòng  nếu cứ tiếp tục như  sẽ   cho danh tiếng của . Ông  Kiều Niên với vẻ  ơn và .
- Cảm ơn cô  tha thứ cho .
Kiều Niên mỉm  lắc đầu. Ánh mắt cô dừng   bức tranh tường đá  vẽ. Cô ngước lên  Tưởng Kỳ lão gia và hỏi.
- Ông Tưởng, bức tranh tường đá  chép   thể để trong tủ trưng bày trong phòng khách của ông  ?
Kiều Niên cũng  Tưởng Kỳ  từng sưu tầm hai bức tranh của cô.
Khi Kiều Niên   điều , tất cả   đều sững sờ.
Tưởng Kỳ  Kiều Niên với vẻ khó tin, gần như nghĩ rằng    nhầm.
Kiều Niên  tiếp.
- Tuy đây chỉ là tranh chép, mà hầu hết tranh chép đều sẽ  hủy, nhưng   ông  thích bức tranh . Ông  thể giữ  bức tranh , nhưng    chữ “ chép” lên .
Tưởng Kỳ sửng sốt. Khi lấy  tinh thần, tay ông bắt đầu run lên bần bật. Ông hỏi với vẻ khó tin.
- Cô... cô tặng  bức tranh  ?