Kiều Hân thở dài, tiếp tục than vãn.
- Tuy bố bố ruột của cô , nhưng gia đình chúng nuôi nấng cô nhiều năm như . Sao đời vô tình như chứ?
Kiều Vũ cuối cùng cũng phản ứng . Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, thấp giọng .
- Hân Hân!
- Hả? – Kiều Hân sững sờ.
Đây là đầu tiên cô thấy trai nghiêm túc như . Cô quen.
- Nhà họ Kiều từng nuôi dạy cô . – Kiều Vũ bình tĩnh , giọng điệu chút bất mãn.
Khi Kiều Hân thấy lời của Kiều Vũ, sắc mặt cô lập tức tái mét.
Chẳng lẽ cô nhầm ? Anh trai cô đang bênh vực Kiều Niên.
Một tia oán hận thoáng qua trong mắt Kiều Hân.
Kiều Hân cảm thấy thật tệ. Anh trai cô đang chỉ trích cô vì Kiều Niên.
Kiều Niên gì chứ?
Kiều Hân định liệt kê từng khuyết điểm của Kiều Niên, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn tìm .
Kiều Hân càng cảm thấy khó chịu hơn.
Thấy Kiều Hân như , Kiều Vũ nhẹ nhàng xoa đầu cô. Vẻ mặt dịu , an ủi cô.
- Được , về nhà thôi!
Nỗi bất mãn trong lòng Kiều Hân dần tan biến. Cô ngoan ngoãn nắm lấy tay Kiều Vũ và gật đầu.
Quả thật, trai cô vẫn cưng chiều cô nhất. Chỉ cần cô buồn, trai cô sẽ an ủi cô.
Có một trai như Kiều Vũ là niềm vinh dự và tự hào lớn nhất của cô.
Hy vọng lớn nhất của cô bây giờ là trai cô sẽ lấy vợ muộn hơn một chút. Như , trai cô sẽ thể cưng chiều cô thêm vài năm nữa.
Trước đây, bạn bè thiết của cô đều rằng chỉ cần trai cô lấy vợ, trai cô sẽ chỉ để mắt đến cô vợ nhỏ của , cần em gái nữa.
Nghĩ đến đây, Kiều Hân cảm thấy buồn bực. Cô hỏi thăm dò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-377-vo-song.html.]
- Anh ơi, giờ thích ai ?
Kiều Vũ gì, chỉ bóng lưng Kiều Niên, hồi lâu thể định thần .
Môi Kiều Hân cong lên. Anh trai cô gì, tức là thích ai cả.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Kiều Hân lập tức lên.
Buổi đấu giá trong sảnh tiệc đang diễn sôi nổi.
Tưởng Nguyệt ở một góc, các thương nhân giàu đang hăng hái đấu giá những món đồ họ để xây dựng trường học cho trẻ em vùng núi nghèo.
Không khí trong sảnh tiệc rõ ràng náo nhiệt, nhưng lòng Tưởng Nguyệt như rơi hầm băng mùa đông. Lạnh thấu xương.
Hôm nay, cô cũng thấy bức tranh tường đá huyền thoại.
Bức tường đá giống hệt bức ảnh cô từng thấy trong thư phòng của Cố Châu hồi nhỏ.
Điểm khác biệt duy nhất là bức ảnh trong thư phòng của Cố Châu chỉ rộng bảy tấc, còn bức tường đá thì vẽ.
Đôi mắt xinh của Tưởng Nguyệt bất giác nheo .
Giờ cô tò mò. Bức tranh và ảnh của Cố Châu liên quan gì đến ? Tại Cố Châu bỏ nhiều tiền như ?
Điều khiến Tưởng Nguyệt ngạc nhiên nhất là Kiều Niên năm đó vẽ cả ảnh của Cố Châu.
Tưởng Nguyệt cứ tưởng Kiều Niên chỉ là một cô gái quê mùa. Cô ngờ đó là một họa sĩ nổi tiếng, cô Hoàng Thạch.
Cô cứ tưởng thua kém Kiều Niên là bao, nhưng giờ cô cảm thấy sai lầm. Có lẽ cả đời cô cũng thể nào sánh bằng Kiều Niên .
lúc , một cô gái mặc đồ công sở từ bên cạnh bước . Giọng ngọt ngào của cô cắt ngang dòng suy nghĩ của Tưởng Nguyệt.
- Cô Tưởng, đây là lá cô cần!
Cô gái đưa cho Tưởng Nguyệt một hộp sứ tuyệt .
Tưởng Nguyệt mỉm nhận lấy hộp .
- Cảm ơn.
Một nụ ngọt ngào hiện lên khuôn mặt cô gái.
- Cô Tưởng, cô quá khách sáo . Sau nếu cần gì thì cứ gọi nhé.