Tuy nhiên, Tần Lục    nhận   đang ở bờ vực nguy hiểm. Cô  lóc thảm thiết, nước mắt  ngừng tuôn rơi.
Lúc ,  hầu  bên ghế sofa đang run rẩy vì sợ hãi. Anh  vẫn  kịp phản ứng với những gì  xảy , nhưng điều duy nhất   chắc chắn là   thể  bất lực.
Lý Khôn  Tần Lục, vẻ mặt  chút  đổi. Ánh mắt  càng lúc càng lạnh lẽo, chất vấn.
- Cô vô tội? Vậy cô  cho  , tại    uống   bỏ thuốc?
Nghe lời Lý Khôn, Tần Lục  sững sờ. Nước mắt vẫn còn đọng  mặt. Cô đưa tay lau nước mắt, ủy khuất .
- Trong  của  họ    thuốc? Cho dù   cho em thêm trăm lá gan, em cũng  dám bỏ thuốc   của !
Lý Khôn nhíu mày.
- Anh họ,   tin em. Em thật sự   bỏ thuốc cho . Trà ...
Tần Lục dừng  giữa chừng. Cô chỉ  Tưởng Nguyệt, tức giận .
- Tưởng Nguyệt là  đưa  cho em. Cô   lá  ngon. Em chỉ  đưa cho  thôi. Em  dám bỏ thuốc !
Lúc , Tần Lục mới phản ứng , lập tức  dậy. Cô lớn tiếng hỏi Tưởng Nguyệt.
- Sao cô  bỏ thuốc   của ?
Mọi  đều đổ dồn ánh mắt  Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt  đó, vẻ mặt bình thản,  một chút hoảng loạn. Đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ  nhạt, cô đáp trả.
- Tiểu thư Tần Lục, cô  gì ? Không  cô  cô  thích uống  ?  chỉ đưa  cho cô thôi. Không ngờ cô  tính toán  nhiều chuyện như . Giờ cô còn  kéo  xuống cùng. Cô cố tình biến  thành vật tế thần cho cô đấy. Cô thật quá đáng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-383-giai-thich.html.]
Lời  của Tưởng Nguyệt lập tức xóa tan nghi ngờ dành cho cô.
Nghe thấy lời Tưởng Nguyệt, Tần Lục sững sờ. Cô  ngờ Tưởng Nguyệt   thể phản bác tất cả. Mặt cô đỏ bừng vì lo lắng, vội vàng giải thích.
- Anh họ,     như lời Tưởng Nguyệt . Chính cô  là  hỏi em  thích   . Em  thích thì cô  mới đưa lá  trong tay cho em!
Nói xong, Tần Lục lo lắng đến mức sắp . Sao cô  cảm thấy  đang   chuyện trở nên tồi tệ hơn?
Lý Khôn lạnh lùng .
- Nếu  nhớ  nhầm thì cô  thích  chút nào!
Tưởng Nguyệt  khẽ hỏi.
- Tiểu thư Tần Lục, vì cô  thích ,    cô   dối ? Hay là cô  nghĩ kỹ   đổ hết  cho ?
-   họ,  thích uống  mà! - Tần Lục thậm chí còn  thèm  Tưởng Nguyệt. Cô  Lý Khôn với vẻ đáng thương và  lóc.
- Anh họ, em   ơn dì và  họ  chăm sóc em và  bao năm qua. Khi Tưởng Nguyệt đưa lá  cho em, phản ứng đầu tiên của em là đưa cho . Nếu  lá    tẩm thuốc, dù  c.h.ế.t em cũng  đưa cho !
Nước mắt lăn dài  má Tần Lục, giọng cô nghẹn ngào.
- Anh họ,  nên  rằng nhà em nghèo,  đủ tiền mua lá  ngon như !
Tưởng Nguyệt  Tần Lục đang  lóc thảm thiết, nghẹn ngào .
-    bụng đưa lá  cho cô,  mà cô  đổ nước bẩn lên  . Cô Tần Lục, cô thật quá đáng!
Ánh mắt Kiều Niên  thẳng  mặt Tưởng Nguyệt. Mặc dù lời Tưởng Nguyệt  hề sai, nhưng cô cảm thấy những gì Tần Lục   là sự thật.