Thật , Tưởng Nguyệt cũng chút ích kỷ riêng. Cô khác chuyện A Châu và Kiều Niên kết hôn.
Hơn nữa, cô hy vọng khi A Châu chịu công khai chuyện hôn nhân với thế giới bên ngoài, cô sẽ là cạnh .
Cô trở thành Nhị thiếu phu nhân của nhà họ Cố.
Nghe Tưởng Nguyệt , Tống Vũ hiểu , cô .
- Hèn gì chị thấy cô cùng Cố lão phu nhân đến nhà họ Lục!
Mắt Tưởng Nguyệt lóe sáng. Tống Vũ lẽ đang nhắc đến ngày giỗ của Đại tiểu thư họ Lục. Chắc hẳn Kiều Niên đến để tặng quà.
Một nụ nhẹ hiện lên môi Tưởng Nguyệt, cô .
- Cô thêu chữ "Thọ" thật túi."
Nghe Tưởng Nguyệt , Tống Vũ lập tức ấn tượng.
Hôm đó, cô thấy một chiếc túi tinh xảo chiếc bình. Cô ngờ nó do Kiều Niên thêu.
Không lâu , xe đến cửa biệt thự nhà họ Cố.
Tưởng Nguyệt mỉm , tháo dây an , lễ phép hỏi.
- Chị Tống Vũ, chị uống khi ?
Tống Vũ liếc thời gian, lắc đầu .
- Giờ cũng muộn , chị tiện phiền Cố lão phu nhân. Hôm khác chị sẽ đến thăm!
- Vâng, cảm ơn chị Tống Vũ đưa em về.
- Chị em chúng quá quen thuộc , cần khách sáo!
Tưởng Nguyệt xuống xe, Tống Vũ lái xe .
Tưởng Nguyệt nguyên tại chỗ xe Tống Vũ rời . Đôi mắt khẽ nheo , tràn ngập vẻ ghen tị.
Tuy Tống Vũ chỉ là con nuôi của nhà họ Lục, nhưng Lục Châu vẫn thừa nhận sự tồn tại của cô . Địa vị của Tống Vũ ở nhà họ Lục cao hơn cô nhiều ở nhà họ Cố.
Khi Tưởng Nguyệt thấy xe của Tống Vũ khuất dạng góc đường, cô thu hồi suy nghĩ, bước .
Tưởng Nguyệt bước phòng khách, đang định lên lầu thì thấy Cố Châu xuống với vẻ mặt âm trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-390-tu-duong-to-tien.html.]
Cố Châu lạnh lùng Tưởng Nguyệt, .
- Tưởng Nguyệt, theo !
Lúc , thấy Kiều Niên cầu thang tầng hai, tim Tưởng Nguyệt như ngừng đập. Lập tức, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng, cô cảm thấy khó thở.
Tưởng Nguyệt nhớ lời Kiều Niên ở khách sạn. Cô do dự một chút, mím môi .
- Anh A Châu, giờ cũng muộn . Hay là chúng đợi đến ngày mai nhé?
Cố Châu gì, tiếp tục xuống cầu thang.
Tưởng Nguyệt chôn chân tại chỗ, .
Kiều Niên từ lầu bước xuống, lạnh lùng liếc Tưởng Nguyệt. Sau đó, cô bình tĩnh bước xuống. Xem đêm nay Tưởng Nguyệt sẽ chịu khổ.
Run rẩy vì sợ hãi, Tưởng Nguyệt theo Kiều Niên từ đường. Lòng bàn tay cô lạnh ngắt. Vừa định dâng hương, cô thấy Cố Châu lạnh lùng .
- Không cần dâng hương.
Tưởng Nguyệt lặng lẽ rụt tay về, cảm thấy chút ngượng ngùng.
- Nhỡ bẩn từ đường thì . - Cố Châu lạnh lùng .
Sắc mặt Tưởng Nguyệt tái nhợt. Cô mím môi, cẩn thận hỏi.
- Anh A Châu, chúng đến muộn thế ?
- Nếu nhớ nhầm, chính bà nội dẫn cô đến đây để với tổ tiên nhà họ Cố rằng bà cô cháu gái đỡ đầu của bà. Cô còn nhớ ?
Khi Tưởng Nguyệt thấy câu hỏi của Cố Châu, cô nghiêm túc gật đầu. Bà nội thừa nhận cô là cháu gái đỡ đầu của . Ngày hôm đó là bước ngoặt cuộc đời cô, cả đời cô cũng thể quên.
- Vậy cô còn nhớ lời hứa ban đầu của ?
Tưởng Nguyệt gật đầu.
- Vậy thì nữa .
Giọng của Cố Châu như ác quỷ từ địa ngục, khiến Tưởng Nguyệt lạnh cả . Cô bất an Cố Châu, cắn môi.
- Em sẽ chăm sóc bà thật , sẽ tổn hại đến danh dự nhà họ Cố, cũng sẽ hại đến nhà. Em sẽ bao giờ quên ý định ban đầu của !
- Vậy là cô ? - Cố Châu Tưởng Nguyệt chăm chú, giọng bình thản như nước.