- Ối…
Cố Châu rên lên một tiếng. Cơn đau lập tức lan khắp cơ thể, mồ hôi lạnh túa   trán. Mãi đến lúc ,  mới buông cô .
Đôi tay thon dài của  nắm chặt lấy tấm chăn bên cạnh, như thể điều   thể xoa dịu nỗi đau mà Kiều Niên  gây  cho !
Mắt Kiều Niên dần sáng lên, cô thoát khỏi ký ức năm năm .
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, cô mơ hồ  thấy Cố Châu cuộn tròn  giường.
Trời ơi!
Cô   gì ?
Hình như cô  dùng hết sức lực và...
Một thoáng hoảng loạn thoáng qua  mặt Kiều Niên. Cô vội vàng bật đèn tường lên,  Cố Châu đang   giường.
Lông mày Cố Châu nhíu chặt, gân xanh  trán và ngón tay nổi lên dữ dội. Sắc mặt  còn tái nhợt hơn cả ga trải giường trắng như tuyết.
Chiếc áo sơ mi  mở cúc của Cố Châu vẫn để lộ xương quai xanh gợi cảm, lấm tấm mồ hôi, toát lên vẻ   khi  bắt nạt.
Một tên yêu quái khổ hạnh!
Đây là  đầu tiên Kiều Niên  thấy Cố Châu như . Cô sợ hãi  .
Ôi !
Cố Châu sắp  què !
Anh  mới dùng tay xoa lưng cô.
 cô   gì ?
Kiều Niên mím chặt môi, vẻ mặt bực bội.
- Em… em xin . Em cứ tưởng...
Kiều Niên  kịp  hết câu, cô chợt nhận     sai điều gì đó. Vừa  Cố Châu    gì cô cả!
Tất cả chỉ là do cô tưởng tượng  thôi.
- Anh…
Kiều Niên đang định  tiếp thì chợt nhận  điều gì đó, cô im lặng nuốt lời.
Chẳng lẽ cô  hỏi thẳng  xem phần   của     ?
Cô  thể hỏi về chuyện   ?
Cô  cần  hỏi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-411-xin-loi.html.]
Nhìn thấy Cố Châu như thế ...
Liệu     ?
Dù là  bình thường, với sức lực   của cô, chắc chắn   sẽ  chịu nổi. Hơn nữa, cơ thể Cố Châu  yếu ớt!
Kiều Niên cúi xuống, tiến  gần Cố Châu. Cô thấy  đang nhíu mày, hàng mi dài run rẩy, mí mắt  đỏ.
- Còn đau ? - Kiều Niên lo lắng hỏi.
Nghe thấy giọng Kiều Niên, Cố Châu từ từ mở mắt. Đôi mắt sâu thẳm như  đáy, như  hút lấy Kiều Niên.
Trước khi Kiều Niên kịp phản ứng, Cố Châu  ôm lấy eo cô.
Trời đất  cuồng, Kiều Niên  đè chặt   .
Kiều Niên vẫn  nhúc nhích, nhưng  ngờ, đôi chân dài của Cố Châu  ép chặt  chân cô. Cố Châu dùng một tay giữ chặt hai tay cô  đầu.
Lúc , Kiều Niên  còn sức lực để phản kháng.
Với một động tác mạnh mẽ như , chiếc áo choàng tắm   Kiều Niên   nới lỏng, để lộ xương quai xanh gợi cảm. Khuôn n.g.ự.c tuyệt  mơ hồ hiện lên theo  thở, trông vô cùng quyến rũ.
Đôi mắt phượng của Cố Châu  nheo , đôi môi mỏng khẽ mấp máy. Giọng  trầm thấp, quyến rũ, vô cùng nguy hiểm.
- Bà Cố, bà quá tàn nhẫn!
Bà Cố?
Tim Kiều Niên đập thình thịch. Chẳng lẽ Cố Châu đang nhắc nhở cô về hạnh phúc cả đời  ?
Kiều Niên  khuôn mặt tái nhợt của Cố Châu,  chắc  vẫn còn đau. Nếu cô cố gắng phản kháng,  lẽ Cố Châu sẽ càng đau hơn.
Dường như cô chỉ còn  đầu hàng.
Kiều Niên chớp chớp đôi mắt cáo xinh , đầy vẻ hối .
- Em xin . Em… em  cố ý.
Giọng  của cô  nhẹ nhàng, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua n.g.ự.c Cố Châu.
Cố Châu  đôi mắt quyến rũ của cô, cuối cùng cũng buông tay. Anh khẽ nhướn mày.
- Bà Cố,   ai  bà  hợp  diễn viên ?
Kiều Niên nghiêng đầu. Cô  bối rối, nhưng   gì.
Sau khi Cố Châu rời , cô lặng lẽ trở  và trèo  ngoài.
Cố Châu dựa  đầu giường, mặt đầy mồ hôi. Dường như cơn đau vẫn  thuyên giảm.
Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Cô nhớ  chuyện  . Hình như Cố Châu   động đậy  thời khắc then chốt.
Nghĩ đến đây, cảm giác tội  trong lòng cô cũng vơi  phần nào.