Những  xung quanh  giọng điệu của  thì   chẳng coi trọng nhà họ Cao chút nào.
Cao Hồng giận dữ  A Nhiêu.
Người đàn ông  trai  đáng lẽ  ngoan ngoãn  chung giường với cô chứ. Sao  đánh cha cô?
Ánh mắt của Cao Hồng rơi  Cao Tuyền tàn tật.
Từ nhỏ, trong mắt cô, cha cô  là một vị thần chiến tranh bất khả chiến bại. Vậy mà giờ đây, ông   chính "đồ chơi" của cô đánh đến mức .
Cao Hồng thực sự phẫn nộ. Cô trừng mắt  A Nhiêu. Sau , khi A Nhiêu  phòng cô và trở thành thuộc hạ của cô, cô sẽ bắt   quỳ xuống xin  cha .
- Cứ chờ đấy. Sau   nhất định sẽ tìm  xử lý !
- Đừng! - Cao Tuyền nghiêng đầu  Cao Hồng. Ông đau đến mức khó thở. Ông run rẩy .
- Mau đưa bố đến bệnh viện!
Cao Hồng  thấy lời Cao Tuyền, nước mắt  ngừng rơi. Cô  lóc hỏi.
- Bố  định trả thù ?
Cao Tuyền nhíu mày, lo lắng Cao Hồng sẽ   lời . Giọng   chút tức giận.
- Nghe lời bố !
Dù Cao Hồng  bất mãn đến , cô cũng chỉ  thể ngoan ngoãn  lời Cao Tuyền và gật đầu.
Cao Tuyền thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Cao Tuyền rơi  mặt A Nhiêu. Người đàn ông  trông  vẻ phù phiếm, nhưng  toát lên khí chất cao quý,    giống  thường.
Cao Tuyền nhớ  nỗi sợ hãi của Vương Xuyên đối với A Nhiêu, hiểu rằng  đàn ông    là    thể đắc tội.
Lần , đây là một bài học nhớ đời.
Cuối cùng, Cao Tuyền  khỏi ngất xỉu!
- Bố! - Cao Hồng hét lên.
Một lát , đám thuộc hạ của Cao Tuyền đều chạy đến. Thấy Cao Tuyền  ngất xỉu, tất cả đều sững sờ. Không  một lời, họ bế ông  lên và chuồn mất.
Cao Hồng  còn tâm trạng nào để ý đến A Nhiêu nữa, nên cô bỏ  cùng Cao Tuyền.
A Nhiêu lấy khăn giấy , chậm rãi lau tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-433-em-co-the-tan-tinh-co-ay-khong.html.]
- Muộn .   đói!
Kiều Niên liếc  đồng hồ. Đã mười hai giờ rưỡi . Quả nhiên  đến giờ ăn .
Kiều Niên  theo A Nhiêu đến phòng ăn. Có một vệ sĩ lợi hại như  bên cạnh, cô cảm thấy vô cùng an .
- A Nhiêu,   khi nào rảnh rỗi,   thể dạy  một vài điều  ?
Môi mỏng của A Nhiêu  cong lên,  gật đầu .
- Được dạy cô là vinh dự của !
Khi Kiều Niên  , ánh mắt cô giãn , trông vô cùng xinh .
A Nhiêu trông  vẻ  choáng váng.
Lần đầu tiên  thấy Kiều Niên,    ấn tượng   về cô, nhất là khi cô mỉm . Hình như   gặp cô ở  đó .
Cách đó  xa, mắt Kiều Vũ tối sầm ,  thở dồn dập khi thấy Kiều Niên mỉm  với A Nhiêu.
Trong ký ức của , Kiều Niên hiếm khi  như thế , huống chi là với .
Cô gái  hằng mong đợi cuối cùng cũng  trưởng thành. Tính cách của cô cũng   đổi,    ngoài tầm kiểm soát của .
Có lẽ ngay từ đầu   nên cho cô tự do. Thay  đó,  nên ép cô ở bên cạnh .
Kiều Vũ rời  với vẻ mặt u ám.
Lục Châu  nhíu mày. Anh  ngờ A Nhiêu   thiết với Kiều Niên đến .
Đến phòng ăn, Kiều Niên nghĩ đến việc mang đồ ăn cho Cố Châu. Thay vì ăn cùng A Nhiêu, cô  gói ghém đồ ăn mang về.
A Nhiêu  Kiều Niên rời .
- Anh. - A Nhiêu  sang  Lục Châu hỏi.
- Em  thể tán tỉnh cô   ?
Giọng A Nhiêu vẫn tinh nghịch như  khi, khiến    thể phân biệt    thật   dối.
Sắc mặt Lục Châu lập tức tối sầm .
- Không!
Lục Châu   rõ lý do cho A Nhiêu. Tuy Cố Châu và Kiều Niên  bí mật kết hôn, nhưng   hứa với Cố Châu sẽ giữ bí mật chuyện . Vì ,   thể  với em trai .