Không thèm  Cố Châu, Giang Trì   bước .
Giang Văn rút d.a.o găm  khỏi đầu gối. Trán ông đẫm mồ hôi. Ông ném d.a.o găm xuống đất  khập khiễng  theo Giang Trì.
Trần Thức  ở một bên lo lắng  bóng dáng Giang Trì rời . Anh  khỏi hỏi.
- Liệu họ   đổi ý định  khi  và  thả cô Kiều, Cố phu nhân và Đại thiếu gia ?
Khi Trần Thức    phận khác của Kiều Niên,   khỏi thở dài.
Chẳng trách Cố Châu  mời Tam thiếu gia đến bảo vệ Kiều Niên. Hóa  Kiều Niên chính là Nhị thiếu phu nhân của Cố gia.
Anh  quá vô ý thức.
Lúc , Trần Thanh cũng  Cố Châu, cảm thấy  chút bất an.
Phải  rằng Giang Trì  tính cách mạnh mẽ, từ  đến nay vẫn luôn kiêu ngạo. Sao    thể dễ dàng buông tha cô  như ?
Cố Châu  bóng dáng Giang Trì rời ,  chút do dự .
- Anh  sẽ !
Không thể  nhiều   theo   như , cũng  thể   danh tính và địa vị hiện tại nếu    giữ lời hứa.
Trong phòng.
Khi Kiều Niên  Giang Trì bằng lòng để họ rời , cô thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, khi nhận   thở của Lục Châu ngày càng yếu ớt, cô  khỏi cảm thấy tim  hẫng một nhịp.
Lục Châu mất quá nhiều máu, cần  điều trị ngay lập tức. Nếu ,  lẽ ngày mai  sẽ   thấy  mặt trời.
Kiều Niên cẩn thận đỡ Lục Châu . Lo lắng cho sức khỏe của , cô bước   chậm. Dù , sắc mặt Lục Châu vẫn ngày càng tái nhợt, như thể   thể chịu đựng thêm  nữa.
Khi đến cửa sảnh phụ, cô thấy Giang Trì đang  một , đôi mắt xanh biếc  chằm chằm  cô.
Kiều Niên bình tĩnh  Giang Trì.
Giang Trì liếc  Lục Châu với sát khí, nhưng nhanh chóng thu .
Rồi, ánh mắt  dừng   mặt Kiều Niên. Giọng  khàn khàn,  đe dọa.
- Kiều Niên, cô nên nhớ kỹ lời hứa với   đây. Nếu , đừng trách  vô lễ!
Kiều Niên gật đầu nghiêm nghị.
- Yên tâm,  nhất định sẽ cho  một câu trả lời thỏa đáng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-468-giu-loi-hua.html.]
Giang Trì liếc  Kiều Niên với vẻ mặt phức tạp   về phía đại điện.
Kiều Niên rời mắt khỏi mặt Giang Trì và đỡ Lục Châu .
Khi Kiều Niên đến cổng Thành Ma, cô  sững sờ khi thấy nhiều xe tăng như   mặt.
Chuyện gì đang xảy  ?
Thân phận của Cố Châu  vẻ  bí ẩn.
Những  xung quanh Cố Châu  thể lập quân đội.
Kiều Niên tò mò  Cố Châu.
Ánh mắt Cố Châu cũng rơi xuống  mặt Kiều Niên. Mắt họ chạm .
Khi Cố Châu nhận  áo sơ mi trắng của Lục Châu  nhuộm đỏ máu,  nhảy xuống và bước về phía Kiều Niên.
Trần Thức là  đầu tiên chạy đến bên Lục Châu. Ánh mắt  tràn ngập đau thương, run rẩy hỏi.
- Đại thiếu gia,  khỏe ? Anh   thấy   gì ?
Lúc , ý thức của Lục Châu  bắt đầu mờ dần. Cơ thể nóng bừng,  còn sức để trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Khi Lục Châu  thấy Cố Châu, mắt  dần khép  và  bất tỉnh.
- Chúng   nhanh chóng đưa   đến bệnh viện. Anh  mất m.á.u quá nhiều . Cần  truyền m.á.u kịp thời! - Kiều Niên vội vàng dặn dò.
- Ồ,  ! - Trần Thức  bắt đầu hoảng loạn. Dĩ nhiên,  sẽ  theo bất cứ điều gì Kiều Niên .
Trần Thức cẩn thận đỡ Lục Châu từ tay Kiều Niên lên xe.
Ngay lúc Kiều Niên định lên xe, tay cô đột nhiên  nắm lấy.
Cảm nhận   ấm từ bàn tay , nỗi bất an của Kiều Niên dần lắng xuống. Cô   và thấy đó là Cố Châu.
Cố Châu mặc một chiếc áo khoác dài màu đen. Gió đêm thổi qua, quần áo  tung bay trong gió, trông  vẻ  mệt mỏi vì đường xa.
Cố Châu toát  một luồng khí lạnh lẽo. Tuy nhiên, khi  đến gần Kiều Niên, tất cả sự lạnh lẽo trong cơ thể  đều biến mất, chỉ còn  một luồng khí ấm áp và dễ chịu.
Cố Châu buông cổ tay Kiều Niên , tự nhiên nắm lấy tay cô. Cảm nhận  sự lạnh lẽo của bàn tay cô,   cô với ánh mắt đau lòng.
- Anh xin .
Kiều Niên   đôi mắt sâu thẳm tràn ngập niềm vui của Cố Châu. Cô nắm lấy tay .
- Anh đến muộn! - Cố Châu .