Mắt Lục Châu đỏ bừng, giọng nghẹn ngào.
- Xin …
Lời xin   muộn màng hơn hai mươi năm.
Thật , Kiều Niên cũng     bắt cóc như thế nào. Lúc đó, cô còn quá nhỏ để nhớ bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, khi  Lục Châu , cô chợt nghĩ  một điều. Cô nhẹ nhàng .
- Anh ơi, đừng áy náy nữa. Em  trách . Bao nhiêu năm qua chẳng ai quên em cả. Em chẳng nhớ gì cả. Có đôi khi  nhớ cũng là một điều may mắn,  ?
Người Lục Châu  cứng đờ.
- Người đau đớn là . Haiz... - Kiều Niên  khỏi thở dài.
Nếu cô  thể khôi phục ký ức sớm hơn, dù chỉ sớm hơn một chút, hoặc nếu cô phát hiện  lai lịch của  sớm hơn và nhận      nhà họ Kiều,  lẽ cô   tìm gia đình từ lâu .
May mắn , vẫn  quá muộn.
- Anh ơi, vết thương của  còn đau ?
Lục Châu  giọng Kiều Niên, cảm thấy bàn tay cô vuốt ve lưng  liên tục. Lòng bất an dần dần lắng xuống. Anh  khỏi nhớ  tuổi thơ.
Những    sai  đây, cha   phạt  bằng cách bắt  quỳ  từ đường.
Lúc đó, Đường mới hai tuổi. Cô bé  trèo qua ngưỡng cửa từ đường và ngã sấp mặt.  cô bé  . Cô bé chạy về phía .
Anh bế cô bé lên và cẩn thận phủi bụi   cô bé.
 lúc đó, Đường gọi  bằng giọng trẻ con.
- Anh.
Giọng cô dịu dàng ngọt ngào,   thấy, nỗi khó chịu trong lòng  liền tan biến.
- Đau ? - Anh ngước mắt  cô.
- Đường  đau,  trai. Đầu gối của . Đau ?
Chỉ cần Lục Châu nghĩ đến những lời Đường  trong sân từ đường, lòng   khỏi run lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-503-xin-loi.html.]
Nghĩ đến vết thương của Lục Châu vẫn  lành, Kiều Niên lo lắng  . Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay ,  kiểm tra vết thương của .
- Anh trai.
Ngàn lời. Cuối cùng, cô chỉ  một lời.
Dù chỉ là một lời chào hỏi, nhưng nó cũng khiến Kiều Niên nhận   còn  gia đình. Cô  hề cô đơn.
Lục Châu  khuôn mặt xinh  của Kiều Niên. Đôi mắt cô ngấn lệ và áy náy.
Anh đưa bàn tay run rẩy , cẩn thận chạm  mặt Kiều Niên. Cổ họng  nghẹn , đau lòng .
- Đường, mấy năm nay chắc em vất vả lắm!
Kiều Niên  đành lòng  Lục Châu buồn bã như . Để an ủi Lục Châu, cô lắc đầu giải thích.
- Không, . Thật  em sống  . Mọi  đối xử với em  ,  quý em. Em...
- Thật , em  cần   dối . Em  thể lừa  . Hồi ở Ma Thành, tình hình nguy cấp như , em  cố gắng cứu  bằng cách đẩy em  nguy hiểm. Nếu   sống trong một thế giới  định, hòa bình và hạnh phúc,  cô    thể  như ? Sao cô    tính cách như em bây giờ?
Lời  của Lục Châu ngay lập tức phá vỡ sự phòng thủ của Kiều Niên.
Có lẽ chỉ    thực sự mới để ý đến nhiều chi tiết như  và quan tâm xem bạn   .
Kiều Niên cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng, nước mắt  ngừng chảy dài  má.
- Anh...
Lục Châu  giúp Kiều Niên lau nước mắt, mà  kéo cô  lòng. Giọng  khàn khàn, trầm thấp, nhưng  như làn gió xuân. Vô cùng dịu dàng.
- Đường, hãy  !
Nghe Lục Châu , Kiều Niên lập tức cảm thấy một sự ấm áp vô song. Đây chính là tình  mà cô hằng mong ước.
Cô  nghĩ rằng nếu  bao giờ tìm  những   yêu thương, cô sẽ sống cuộc đời của riêng .
 khi tìm thấy gia đình, cô mới nhận   vẫn hằng mong ước về tình .
Cảm giác  đặc biệt ấm áp, khiến cô  thể  chìm đắm trong đó.
Kiều Niên cắn môi, cố gắng  .