Nghe thấy tiếng thở đều đều của Kiều Niên, vẻ lạnh lẽo  mặt  dần tan biến. Ánh mắt  sáng lên. Môi  khẽ mấp máy, khẽ gọi.
- Niên Nhi...
 đáp  chỉ là tiếng thở của Kiều Niên.
Trong  thời gian , Kiều Niên luôn canh chừng Lục Châu. Cả tinh thần lẫn thể xác đều căng thẳng, nên cô  ngủ  .
Vì quá mệt mỏi, cô chìm  giấc ngủ sâu. Cô   thấy giọng  của  đàn ông.
Cố Xuyên  gọi.
- Niên Nhi...
Tuy nhiên, Kiều Niên vẫn  phản ứng.
Cố Xuyên mím chặt môi. Dần dần, một tia nghi ngờ hiện lên trong mắt . Anh  hiểu tại    xưng hô với Kiều Niên như .
 tim  đập thình thịch. Vô thức trong đầu  mách bảo rằng  thực sự  một  phụ nữ tên là Niên Nhi. Hơn nữa,  phụ nữ   quan trọng với ...
Chỉ  điều   thể nhớ nổi tại   phụ nữ     trong ký ức của .
Hơn nữa,  cũng  hiểu tại    gọi cô bằng cái tên đó một cách trìu mến như .
Anh càng thêm bối rối về việc   trở về khách sạn  như thế nào.
Cố Xuyên khẽ nhúc nhích , cảm nhận  sự mềm mại và vòng tay ấm áp của Kiều Niên. Môi  khẽ cong lên, ánh mắt tràn ngập ý .
Được cô ôm như thế  thật sự  thoải mái.
... .
Ngày hôm , trời quang mây tạnh.
Đêm qua mưa  to. Những công nhân vệ sinh dậy sớm  lau dọn nước mưa  mặt đất.
Kiều Niên mơ màng tỉnh giấc. Cô từ từ mở mắt ,  thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Châu  mặt.
Bất chợt, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm , tim cô bỗng đập loạn xạ.
Lúc  Kiều Niên mới nhận   đang  gọn trong vòng tay Cố Châu, hai chân vẫn quấn lấy . Lúc , cô như một con gấu túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-527-tinh-giac.html.]
Mặt Kiều Niên lập tức đỏ bừng. Cô vội vàng rụt chân , lặng lẽ rút tay về. Cô lùi , thận trọng .
- Sao   gọi em?
Cố Châu khẽ nhúc nhích . Lúc   mới nhận  cơ thể  gần như tê cứng.
- Nghe  dạo  em bận rộn đến nỗi  ngủ .
Thì  đây là lý do  cho cô ôm  ngủ.
Kiều Niên  chằm chằm  Cố Châu, lắng  giọng  của . Ánh mắt  vẫn lạnh lùng như thường, ẩn chứa một tia dò xét.
Tim cô như  rớt  khỏi cổ họng.
Cuối cùng Cố Châu cũng tỉnh .
Người  mặt quả nhiên là Cố Châu.
Nghĩ đến đây, Kiều Niên  khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô  kịp đoán xem Cố Châu đang nghĩ gì. Cô lo lắng hỏi.
- Cố Châu,  sờ kỹ  xem. Có thấy khó chịu gì ?
Hay là  ký ức kỳ lạ nào ?
Tuy nhiên, Cố Châu vẫn giữ bình tĩnh và hỏi.
- Anh thấy  khỏe vì điều gì?
Nghe Cố Châu , Kiều Niên nhớ  Cố Châu  phân liệt nhân cách. Giờ    bệnh, chắc  cũng  nhớ những nhân cách khác   gì.
Kiều Niên  ngượng ngùng, vội vàng sửa .
- Không  gì. Em chỉ lo cho  thôi. À mà,    đột nhiên   ?
Kiều Niên đương nhiên  dám tùy tiện  cho Cố Châu  những gì mà các nhân cách khác   khi   phân liệt nhân cách.
Ánh mắt Cố Châu khẽ động, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Thật ,   nhớ rõ chuyện gì  xảy   đó. Anh mơ hồ nhớ rằng  đang ở khách sạn. Khi tỉnh dậy,  thấy Kiều Niên đang ôm  ngủ.
Ban đầu  nghĩ rằng Trần Thanh đưa  về vì   bệnh.