Tuy nhiên,  giọng điệu của Kiều Niên, dường như  xảy  chuyện gì khác.
- Tối qua, rốt cuộc  xảy  chuyện gì?
Nghe câu hỏi của Cố Châu, vẻ mặt Kiều Niên trở nên nghiêm túc. Cô  dậy, bình tĩnh giải thích.
- Tối qua trời mưa bão. Trần Thanh gọi điện báo cho em   đột nhiên cảm thấy  khỏe nên bỏ . Em  ngoài tìm . Khi tìm thấy , em  đưa  về.
Lúc , Kiều Niên  Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu, dường như  hiểu tại  Cố Châu  hỏi như .
- Anh  nhớ ?
Cố Châu  cúi đầu, nhíu mày, cố gắng nhớ  chuyện gì  xảy .
Rồi,  cảm thấy đau đầu. Tự nhiên, như thể  vô  kim châm. Mồ hôi lập tức chảy  từ trán.
Nhìn thấy  như , sắc mặt Kiều Niên   đổi. Cô vội vàng nắm lấy tay Cố Châu, lo lắng .
- Đừng nghĩ nữa. Nếu   nhớ   những chuyện đó thì cũng  . Dù  thì những chuyện  cũng  quan trọng.
Cố Châu giơ tay lên xoa bóp thái dương. Đầu  vẫn còn đau.
Nhìn thấy Cố Châu như , Kiều Niên  khỏi lo lắng. Cô quỳ xuống bên cạnh Cố Châu, gỡ tay  , nhẹ nhàng xoa bóp thái dương.
- Cố Châu, nếu   khỏe thì đừng ép . Thư giãn và hít thở chậm rãi.
Cố Châu  giọng  dịu dàng của Kiều Niên. Ánh mắt  tràn đầy lo lắng, cảm nhận  sự dịu dàng từ bàn tay cô.
Cô xoa bóp thái dương cho . Cơn đau đầu  dịu   nhiều.
Bỗng nhiên, một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu . Anh  chằm chằm  Kiều Niên, ánh mắt nóng rực. Anh hỏi.
- Sao lúc ngủ em  ôm ?
Kiều Niên đang xoa bóp thái dương cho Cố Châu, kinh ngạc   mắt . Ánh mắt  tràn ngập vẻ hoang mang.
Cô  dự cảm  lành nên vội vàng rụt tay .
- Hả?
Giọng  của  đàn ông mang theo chút dò xét.
Rõ ràng là Cố Châu  tìm hiểu cặn kẽ  chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-528-dau-dau.html.]
Kiều Niên nhíu mày,  chằm chằm  mắt Cổ Châu. Cô hỏi.
-Anh  nhớ gì ?
Cố Châu chỉ bình tĩnh  Kiều Niên. Trong ký ức  mới nhớ , cô  về phía lưng .
Lúc đó, tay cô đặt lên eo . Bàn tay mềm mại ấm áp. Khi cô đặt lên eo ,  cảm thấy ấm áp khắp .
Sau đó, cô siết c.h.ặ.t t.a.y  hơn, như  hòa tan   cơ thể .
Anh  bao giờ thấy Kiều Niên như thế . Anh  ngờ Kiều Niên    chuyện như .
Anh vẫn cảm nhận   ấm và sự mềm mại từ vòng tay Kiều Niên. Cổ họng  khẽ động, giọng  trầm thấp đầy quyến rũ.
- Hử? Tối qua  em  chủ động ôm ?
Kiều Niên im lặng.
Chẳng lẽ Cố Châu  nhớ  hết  ?
Điều đó cũng  đúng.
Hình như cô  hề chủ động ôm !
Chẳng lẽ Cố Châu chỉ nhớ  một chút thôi ?
Thật sự, cô  chủ động ôm  từ khi nào ? Tay cô rõ ràng cứng đờ vì căng thẳng.
Hô hấp của Kiều Niên ngày càng  đều. Cô cố gắng điều hòa  thở. Một lúc lâu , cô mới .
- Em... em  !
- Không  ?
Rõ ràng là Cố Châu  tin Kiều Niên.
Anh khẽ tiến  gần Kiều Niên.
Kiều Niên lập tức cảm thấy một cảm giác áp bách. Theo bản năng, cô lùi , thành khẩn .
- Em thật sự  chủ động ôm . Tối qua lúc em tìm thấy ,  ướt nhẹp,  còn  sốt. Lúc chúng  ngủ,  cứ khăng khăng đòi em ôm. Anh  nhớ ?
Đôi mắt phượng của Cố Châu  nheo , như thể vẫn còn nghi ngờ lời Kiều Niên .
- Anh bảo em ôm  ?