Lúc đó, ông  để ý lắm đến lời Tưởng Nguyệt . Nghĩ Tưởng Nguyệt là kẻ điên, ông bảo tài xế đưa cô .
Tuy nhiên, lúc  quản gia   chút hoang mang. Rốt cuộc đứa trẻ  là  ?
Lời  của Tưởng Nguyệt lúc đó chỉ là châm biếm,  còn ẩn ý gì khác? Hơn nữa, đứa trẻ  từ  ?
Tuy nhiên, nghĩ , nếu Nhị thiếu gia thật sự  con ngoài giá thú ở bên ngoài, chắc hẳn bà chủ sẽ .
Nét mặt quản gia  chùng xuống. Ông nhớ  Nhị thiếu gia  sống ở bên ngoài một thời gian.
Liệu đứa trẻ   thực sự là con của Nhị thiếu gia ?
Không thể nào. Nếu Nhị thiếu gia  con với  phụ nữ khác, Nhị thiếu phu nhân chắc chắn sẽ  quan tâm đến đứa trẻ  như .
 
Chắc hẳn ông  suy nghĩ quá nhiều. Ông thực sự  coi trọng lời Tưởng Nguyệt.
Trong một phòng ngủ ở tầng hai.
Cố Châu cẩn thận đặt Cố Kỳ lên giường.
Lúc , Cố Kỳ đang cau mày, môi mím chặt. Cậu vẫn  tỉnh, nhưng mặt  ngày càng đỏ. Tình trạng của  tệ hơn   nhiều.
Nhìn thấy Cố Kỳ như , Kiều Niên đau lòng. Cô vội vàng lấy  một cây kim bạc và bắt đầu châm kim.
Trước tiên, cô  giúp Cố Kỳ hạ sốt, kẻo   bại não.
Sau đó, Kiều Niên lấy  dung dịch cô  pha chế từ hộp thuốc. Trong đó   nhiều dược liệu Trung Quốc, uống  sẽ giúp  hạ sốt nhanh chóng.
Tuy nhiên, dung dịch  cần  kết hợp với thuốc mỡ. Kiều Niên bôi vài lớp thuốc mỡ cô  pha chế lên  Cố Kỳ.
Cô lấy thêm vài cây kim bạc và châm   Cố Kỳ. Mười phút , Kiều Niên nhận  sắc mặt Cố Kỳ  bớt đỏ hơn một chút. Lúc , cô mới lấy kim bạc .
Bề ngoài, Cố Kỳ trông khá hơn   nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-552-nghi-ngo.html.]
Nếp nhăn  mặt Cố Châu dần giãn . Anh hỏi.
- Bây giờ thằng bé thế nào ?
- Chắc là do mùa thu. Thằng bé còn nhỏ và yếu ớt. Nếu  cẩn thận, nó sẽ  cảm sốt. Để nửa tiếng nữa xem nó  hạ sốt . Em sẽ đến phòng thuốc lấy thuốc bắc cho nó. Theo dõi thêm một chút, chắc hai ngày nữa là khỏi!
Cố Châu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
- Lâu  ?
Kiều Niên  vẻ mặt sững sờ của Cố Châu, trong lòng thoáng chút ngạc nhiên. Hiếm khi Cố Chu  biểu cảm như .
Cô nhớ  lúc bà Cố bệnh, cô  từng chữa trị cho bà Cố như thế nào. Tuy nhiên, bệnh cũ của bà Cố vẫn cần  điều trị lâu dài. Lúc đó,  cô  ,  chỉ nhíu mày.
Kiều Niên nhẹ nhàng đắp chăn cho Cố Kỳ. Lúc  ánh mắt cô mới dừng  ở Cố Châu.
- Anh  từng chăm sóc trẻ con,   chuyện  cũng là chuyện bình thường.
Nghe Kiều Niên  , Cố Châu bất giác siết chặt nắm đấm. Ánh mắt  tối sầm , nhưng   gì.
Kiều Niên nhẹ nhàng giải thích.
- Trẻ con vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Hệ miễn dịch của chúng   thiện như  lớn. Do đó, khi  cảm cúm hoặc sốt, tốc độ hồi phục luôn chậm hơn  lớn. Hơn nữa, căn bệnh   đặc biệt khó chữa. Cho dù một  trẻ em  hạ sốt qua đêm, nhưng việc chúng sốt trở   giữa đêm cũng là chuyện bình thường.
Đến đây, Kiều Niên dừng  một chút   tiếp.
- Cho nên chúng   tiếp tục quan sát. Hơn nữa, dù sốt  giảm  nữa, nó vẫn  thể gây viêm họng và amidan. Kết quả là những bệnh  chỉ  thể khỏi trong  một tuần!
Cố Châu nhíu mày. Anh  bao giờ nghĩ rằng bệnh của một đứa trẻ   thể kéo dài đến . Cố Châu cảm thấy tội  dâng trào,  thở càng lúc càng nặng nề.
Ánh mắt  rơi  Cố Kỳ. Một lúc ,  mới thu ánh mắt , nghiêm túc  Kiều Niên.
- Nếu nó cứ sốt mãi, chúng    ?
Kiều Niên suy nghĩ một lúc  đáp.
- Lúc đó, chúng  nên xem xét xem nó   viêm phổi  nhiễm virus . Nếu bệnh trở nên nghiêm trọng, nó  đến bệnh viện để truyền dịch. Đứa trẻ còn nhỏ,  chịu đựng  nhiều đau đớn. Nó cần  hồi phục càng sớm càng .